Thanh Du đứng chắp tay vào hông ngắm nhìn thành quả trang trí căn nhà của mình, cô không ngờ Dương Tùng lại có nhà đẹp thế. Anh không cho cô ra ở riêng nên sẽ ở chung nhà. Dù có hơi bất tiện một chút nhưng anh nhất mực không đồng ý để cô ở chỗ khác.
- Du ơi, đồ ăn đến rồi... em xếp xong chưa xuống ăn đi.
- Dạ... đợi em xíu.
Bỏ nốt đồ trong vali ra, cô mở một chiếc hộp lấy ra bức ảnh của cô và anh đã chụp khi đi dự sự kiện đặt lên bàn... nhìn nó lại thở dài thườn thượt... "làm thế nào để đi qua nỗi nhớ đây."
Dương Tùng đã xếp hết đồ ăn ra bàn, dưới phòng khách anh cũng đã dọn dẹp xong hết cả. Thanh Du rửa tay ngồi vào bàn nhìn đồ ăn nuốt nước miếng ừng ực:
- Ăn như này đảm bảo em sẽ béo ú cho mà coi.
- Béo chút đi, dạo này gầy lắm rồi.
- Em mời anh nhé! Ngon quá!
- Em gọi về nhà chưa?
- Dạ, em gọi cho bố mẹ rồi ạ.
- Còn anh ta?
Cô lắc đầu, động tác ăn có chút chậm lại...
- Thôi ăn đi... cố gắng lấy sức mà học. Rảnh theo anh đến văn phòng luật, chúng ta cùng theo vụ kia nhé!
- Vâng ạ... em có thể sử dụng nó làm đề tài tốt nghiệp không?
- Quá tuyệt ấy chứ? Nhưng chắc phải về nước để tìm nhân chứng nữa đấy. Nếu cần, anh sẽ giúp em.
- Dạ...
Buổi chiều, Dương Tùng đưa Thanh Du đến trường Gottingen và giới thiệu cho cô mọi ngóc ngách trong trường. Cô được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603421/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.