Thế Quý không còn để ý được vì sao hắn ta lại sẵn sàng giúp anh mà chỉ chăm chăm đi vào thang máy lên tầng 12... tiếng bước chân gấp gáp dội trên nền gạch vang vọng khắp hành lang.
Thẻ phòng chạm vào khóa từ "tít... tít" hai tiếng, cửa phòng lập tức được mở. Người đàn ông xô mạnh cửa xông vào... tiến đến phòng ngủ phía trong... trước mắt anh, cô đang nằm ngủ ngon trong lòng Dương Tùng. Cả hai người họ, chắc chắn không mặc đồ sau lớp chăn kia... anh rất muốn xông đến lôi cổ Dương Tùng dậy đánh cho một trận nhưng sao anh lại không dám lại gần... đôi đồng tử đỏ ngầu, hai tay nắm chặt thành quyền tức giận... Anh không làm gì họ khi nhìn thấy sự an yên trên khuôn mặt Thanh Du... Có lẽ cô đã có lựa chọn và chấp nhận buông tay anh. Tình yêu giữa hai người không đủ để cô có thể chấp nhận lỗi lầm của anh...
Xoay người rời đi, dòng lệ nóng rơi dọc bên má.. anh bước đi như trốn chạy hiện thực. Sai lầm đã xảy ra trong quá khứ không gì có thể cứu vãn được... cuối cùng thứ anh buộc phải làm chỉ là buông tay và chấp nhận sự thật rằng cô không tha thứ cho anh.
Nhìn thấy Thế Quý đi xuống rời đi vội vàng, Lan Anh khẽ nhoẻn miệng cười đưa tiền cho nhân viên khách sạn mới rời đi.
Dương Tùng nhổm người dậy, anh lấy quần áo mặc vào người, liền sau đó có một người phụ nữ đi vào.
- Mặc đồ cho cô ấy giúp tôi.
- Vâng ạ.
...
Sau giấc ngủ say, Thanh Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603420/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.