Nữ y tá đi rồi, cô vẫn cảm thấy mọi chuyện không thật. Vậy là cô có thai sao? Gần 4 tháng mà cô lại vô tâm không biết. Thật may đứa bé không làm sao không thì cô sẽ ân hận cả đời mất. Dù không hiểu lí do vì sao lại có nhưng lúc này cô lại thấy có niềm vui len lỏi trong lòng. Cô đang mang con của anh, họ thực sự đã có con rồi. Có lẽ đây chính là số trời đã định... lúc cô buông tay anh thì xuất hiện thiên thần bé nhỏ này. Không biết khi anh biết chuyện sẽ thế nào? Liệu cô có nên nói cho anh không?
- Em dậy rồi đấy hả? Có biết là em làm anh sợ chết khiếp không?
Dương Tùng mắng xong nhìn đôi mắt Thanh Du lấp lánh nước thì ngồi xuống cốc nhẹ vào trán cô:
- Em đấy... đúng là cái đồ vô tâm mà? Từ giờ phải ăn uống nghỉ ngơi thật tốt vào.
- Em sẽ cố.
- Nhưng em chưa nên cho anh ấy biết đâu... đợi anh xác định xem kẻ đang theo dõi em là ai. Hơn nữa việc em có thai cũng phải được bảo mật nghe chưa?
- Vâng ạ, em biết rồi.
"Cốc, cốc"
Đứng ở cửa là một cô gái xinh đẹp mặc trên người bộ đồ da ôm sát cơ thể, mái tóc dài được buộc cao gọn gàng, đôi mắt đặc biệt sáng nhưng khuôn mặt lại có phần hơi lạnh. Cô gái nhoẻn miệng cười chào hỏi hai người bằng Tiếng Việt:
- Chào.... tôi vào được chứ?
Thanh Du chưa trả lời còn Dương Tùng lại khá tự nhiên trước cô gái:
- Cô học phép lịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-no-2-cho-em-biet-yeu/603422/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.