Editor: Ngáo ộp
beta- or: lyly
Vỏ cua ửng đỏ, thịt cua trắng, chỉ ngửi mùi thôi cũng làm người ta chảy nước miếng, lúc Tấn Húc Nghiêu bưng món ăn thứ nhất ra, Diệc Trúc cũng không có chút khách khí nào ngồi ăn. Đợi đến Húc Nghiêu bưng món thứ hai ra, chỉ thấy còn lại 1 bàn xác vỏ cua, mà trên tay Lăng Vi, trên bàn hoàn toàn sạch sẽ, hiển nhiên sức cạnh tranh của cô không bằng cô Thư. Nghĩ đến đây, Húc Nghiêu lấy con tôm trên đĩa bóc vỏ bỏ vào chén trước mặt Lăng Vi, nói: “Đây là món cô ưa thích, ăn nhiều một chút.” Lúc đầu anh gọi điện thoại cho Chú Chung, thật ra là muốn biết khẩu vị của Lăng Vi cũng không khác biệt lắm.
Diệc Trúc chậc chậc vài tiếng, trên tay, ngoài miệng ngược lại không chỗ nào buông lỏng đồ ăn. Lăng Vi liếc mắt nhìn, than nhỏ: “Dân chạy nạn cũng không ăn như cậu.”
Vẻ mặt Húc Nghiêu ngưng lại, trong đầu hiện lên một bức tranh: đường núi quanh co gập ghềnh uốn lượn, ven đường đều là vùng đất hoang vắng còn có người ngã xuống, trên mặt bọn họ dính đầy bụi đất, quần áo vừa rách lại vừa cũ, lộ ra bên ngoài da ngăm đen là nếp nhăn có thể cấu lên một lớp da, khó quên nhất chính là ánh mắt của họ, tuyệt vọng đến mức tàn nhẫn, đến cuối cùng cũng giống như yên lặng mà chết...... Đây mới thật sự là dân chạy nạn. Húc Nghiêu không thể nhìn bàn ăn thở dài một cái, xoay người lại đi đến nhà bếp.
Đây là một bữa ăn rất thịnh soạn, Diệc Trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-kho-thoat/136415/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.