editor: Ngáo Ộp
Nhà tù cao cấp ở thành phố G, sáu chữ lớn chừng hạt đậu sắp xếp từ trên xuống dưới, chữ nhà tù nền trắng chữ màu đen, liếc mắt nhìn thì có cảm giác bị đè nén. Lăng Vi hít sâu một hơi đi vào.
Trong thời gian chờ đợi, cô suy nghĩ rất nhiều lần, nhìn thấy Lăng Tuấn sau nên nói gì với ông. Tức giận với ông, mắng ông không ra gì? Hoặc là hỏi ông thời gian qua sống như thế nào? Nghĩ đến mức trong đầu tâm trí hỗn loạn, cho đến khi người đàn ông hơn 50 tuổi ở cùng người quản giáo đi ra, Lăng Vi chỉ nhíu mày.
Cách một lớp thủy tinh, có thể nhìn thấy tóc Lăng Tuấn đã bạc đi nhiều, quần áo tù sắc xanh xám có chút rộng rãi, mà mặt của ông gầy yếu không ánh sáng, liếc mắt nhìn thấy giống như già hơn 3 tuổi.
Lăng Tuấn run rẩy nhúc nhích đôi môi, nhẹ nói hai chữ”Vi Vi”, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng hiếm thấy.
Hai chữ này đập vào trong lòng Lăng Vi, cô gấp gáp cầm điện thoại lên, kêu: “Cha, con đã trở về.”
“Tốt tốt, trở lại cũng tốt, cũng lâu như vậy, chuyện xảy ra cũng qua rồi.” Lăng Tuấn cúi đầu theo thói quen, khóe miệng nở ra nụ cười khổ sở, nhỏ giọng nói: “Vi Vi, ba năm nay con đã phải chịu khổ rồi, cha...... Ở chỗ này rất tốt, con không phải lo lắng. Có rãnh rỗi đi xem mẹ con một chút, bà ấy sống cũng không dễ dàng......”
“Bà ấy sống không dễ dàng? Chẳng lẽ cha không biết, bây giờ bà ấy đã trở thành người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-kho-thoat/136416/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.