"Ồ, ừm ừm..."
Nguyễn Hân Đề sững sờ một chút, rồi gật đầu lia lịa đầy bản năng sinh tồn. Môi vẫn bị che, cô không dám bỏ tay Ôn Tích Hàn ra, chỉ có thể "ô ô, ừm ừm" nói những lời mà ngay cả bản thân cô cũng không hiểu.
"Hả?" Ôn Tích Hàn không hiểu Nguyễn Hân Đề đang nói gì, nhíu mày khó hiểu hỏi: "Em đang nói cái gì vậy?"
Nguyễn Hân Đề lại "ô ô, ừm ừm" hai tiếng, thấy Ôn Tích Hàn vẫn chưa hiểu ý mình, cô bất lực chỉ vào bàn tay đang che miệng mình.
"..." Ôn Tích Hàn lúc này mới nhận ra, vội vàng buông tay ra, áy náy nói: "Chị xin lỗi, chị không cố ý."
Nguyễn Hân Đề giả vờ che ngực, th* d*c, một bộ dạng vừa thoát chết, đầy yếu ớt và thấu hiểu lòng người nói: "Không sao, em biết chị không cố ý mà."
Ôn Tích Hàn: "..."
Nếu nàng không nhận ra con nhóc này đang cố ý, thì bao nhiêu năm sống trên đời này thật là uổng phí. Ôn Tích Hàn cố nén khao khát đá Nguyễn Hân Đề xuống giường, thở ra một hơi thật nặng, giọng nói cũng nhỏ hơn trước: "Chị ngủ đây."
"Vâng." Nguyễn Hân Đề gối lên tay Ôn Tích Hàn, một tay ôm chăn. Cô áp sát tai nàng, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy tủi thân: "Chị ngủ ngon."
Nói xong, cô không rời đi ngay mà dừng lại một chút, vùi đầu vào cổ Ôn Tích Hàn và lẩm bẩm: "Còn nữa, em yêu chị."
Từ "yêu" quá nặng nề. Dễ dàng nói ra như vậy thì lại trở nên tầm thường, rẻ mạt. Vì vậy, Ôn Tích Hàn không tin chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704507/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.