Ôn Tích Hàn im lặng một lúc, suy nghĩ về tính khả thi của lời Nguyễn Hân Đề vừa nói.
Nếu năm đó nàng không rời khỏi nhà họ Nguyễn, thì liệu mọi chuyện bây giờ có khác không? Nàng sẽ được nhìn Nguyễn Hân Đề lớn lên, từ mẫu giáo, tiểu học, rồi cấp hai, cấp ba, đại học. Nàng sẽ chứng kiến từng bước trưởng thành của cô bé, kết thêm nhiều bạn bè; thậm chí có thể tận mắt thấy cô vui sướng khi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học; có lẽ còn cùng Nguyễn Tô đưa cô đến trường vào ngày khai giảng; và sẽ không bỏ lỡ những năm tháng trưởng thành của cô.
Cục bột trắng bé nhỏ ngày nào luôn bi bô gọi "dì ơi" giờ đã trưởng thành.
Nhưng nếu năm đó nàng không đi, mối quan hệ giữa nàng và Nguyễn Hân Đề sẽ mãi mãi chỉ là dì và cháu, sẽ không có đêm nồng say * l**n t*nh m* đó, và cũng sẽ không có những lỗi lầm tiếp theo. Con nhóc này thậm chí vẫn sẽ ngoan ngoãn gọi nàng là "dì".
Đáng tiếc, không có "nếu như". Ôn Tích Hàn không hối hận vì đã rời đi năm đó, chỉ tiếc nuối vì đã bỏ lỡ quá nhiều chuyện liên quan đến Nguyễn Hân Đề.
Ôn Tích Hàn bước chậm lại, nửa giận dỗi nói: "Em có ngốc không thế?"
Nguyễn Hân Đề đương nhiên không thừa nhận mình ngốc. Cô nắm chặt tay Ôn Tích Hàn, giọng mềm mại: "Em mới không ngốc đâu."
"Em rất thông minh."
Ôn Tích Hàn cười cười đầy ẩn ý. Nguyễn Hân Đề quả thực rất thông minh, lại còn là kiểu thông minh từ nhỏ. Cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704508/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.