"Em đoán xem?"
Nguyễn Hân Đề lặp đi lặp lại ba từ này, như muốn tìm ra ý nghĩa sâu xa đằng sau. Ôn Tích Hàn khẽ cười, ánh mắt đầy ẩn ý, rồi bước dài vào phòng tắm.
Em đoán xem?
Nếu là người khác nói câu này, Nguyễn Hân Đề chắc chắn sẽ giận dữ đáp lại: "Anh đoán xem tôi có đoán không?" Nhưng người nói lại là Ôn Tích Hàn, cô làm sao nỡ nói như vậy. Thôi thì, đành ngoan ngoãn đoán vậy.
Nhưng mà, phải đoán như thế nào đây?
Nguyễn Hân Đề từ từ thở dài, đưa tay che mặt, lại lần nữa nằm dài trên giường. Trong không khí vẫn còn mùi thuốc thoang thoảng. Dầu hồng hoa trên chân đã bắt đầu phát huy tác dụng, nóng ấm, lan dần vào xương cốt, mang theo cảm giác tê dại mơ hồ, như thể Ôn Tích Hàn vẫn đang xoa thuốc cho cô.
Nghĩ đến đây, chân Nguyễn Hân Đề vô thức giật lên. Cô dùng tay che nửa mặt, ngẩng cổ ra sau, rồi nhẹ nhàng kéo chăn trùm kín mặt.
Trong phòng tắm, mùi dầu thuốc trên tay vẫn còn nồng. Ôn Tích Hàn rửa tay một lúc lâu, rồi đưa lên mũi ngửi. Nàng khẽ nhíu mày, mùi vẫn còn nhưng đã nhạt hơn rất nhiều, có thể chấp nhận được. Nàng dùng nước nóng rửa tay thêm lần nữa, lau khô, rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Vừa ra ngoài, Ôn Tích Hàn thấy Nguyễn Hân Đề vùi mình trong chăn. Nàng khẽ kéo góc chăn và nửa đùa nửa thật hỏi: "Mệt à?"
Nguyễn Hân Đề cuộn mình trong chăn, giơ tay ra ngoài, đầu vùi sâu hơn nữa. Giọng nói nghe nghèn nghẹn: "Hơi buồn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-den-cho-nang-hanh-lam-thanh-phong/4704506/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.