“Ngươi có chắc muốn bỏ ba mươi vạn lượng để mua cho ta một mối quan hệ rõ ràng chứ?”
Ngón tay y vuốt ve cằm ta, làm cả người nổi da gà:
“Ta, chẳng lẽ lại thua một chiếc gối thêu của trạng nguyên sao?”
“Cảm ơn Điện hạ đã chu toàn, dân nữ không dám trèo cao.”
Mạc Tang Tang, có tiến bộ đấy.
Dám từ chối cả Minh Vương loại người như thế.
Miệng thì vênh vang chính nghĩa, trong lòng run như cầy sấy, cơ thể căng như dây đàn.
Ngỡ y sẽ nổi giận, nào ngờ y rất bình thản:
“Ta cho ngươi hai chén trà để nuối tiếc.”
“Điện hạ, hai chén trà cũng không khiến dân nữ nuối tiếc đâu.”
Nhưng màn lật mặt đến quá nhanh.
Xe đưa ta đến phố Chu Tước nơi Mạc gia tọa lạc, còn cách nhà chừng hai mươi trượng, thì đường đã bị chặn nghẽn.
Lương Cẩm cười, vén rèm lên: “Xem trò vui đi!”
Ta thò đầu nhìn, liền thấy cả một đoàn người đỏ rực, gõ trống đ.á.n.h chiêng inh ỏi, vui vẻ tưng bừng.
Lương Niên khoác giá y, đứng trước cổng Mạc phủ, hét to:
“Tam công tử phủ An Ninh quận chúa, Lương Niên, xin cưới Mạc cô nương về làm thê tử!”
Lương Cẩm tiến lại gần, nốt ruồi ở đầu lông mày cũng ánh lên vẻ hân hoan:
“Quận chúa An Ninh thân cận hoàng hậu, thuộc phe Thái tử. Phủ quận chúa là một trong những kho lương của hoàng hậu; Lương Niên mù quáng hiếu thuận, người cũ cùng thuở ấu thơ của hắn ta đã bị quận chúa xử ép đến c.h.ế.t.”
“Mạc gia ôm trữ kim ngân đồ sộ, giờ đã không thể an phận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-cam-tu/4799723/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.