An Ninh quận chúa khí thế ban đầu rầm rộ, cuối cùng lại cúi đầu rời đi trong bộ dạng nhếch nhác.
Ta trở về xe ngựa, bắt đầu thảo bản khế ước.
Ta sẽ là thiếp thất trên danh nghĩa của y.
Ba năm sau, y phải thả ta tự do.
Y sẽ bảo vệ ta và Mạc gia không bị kẻ khác dòm ngó.
Đổi lại, trong ba năm ấy, Mạc gia phải cung cấp tài chính cho y.
Khi nét mực khô lại, ta đưa khế ước cho y:
“Điện hạ xem có cần bổ sung gì không?”
Y chỉ liếc qua một cái, thản nhiên nói: “Rất tốt.”
Ta nhìn quanh: “Chu sa ở đâu?”
“Ai mà để thứ đó trong xe chứ!”
“Vậy ta bảo quản gia đến phủ lấy.”
Đôi mắt hồ ly yêu mị của y khẽ liếc nhìn ta, cười nhạt:
“Hà tất phải phiền phức vậy.”
Dứt lời, y đưa ngón tay cái ra, mạnh mẽ quệt lên môi ta một cái.
Cảm giác lạnh buốt, thoáng qua rồi tan biến.
Y nhìn vết đỏ nơi đầu ngón, khẽ cười:
“Màu son của nàng, vừa hay rất hợp.”
Nói rồi, y in đầu ngón tay ấy lên tờ tuyên chỉ, một dấu vết đỏ tươi, diễm lệ kiêu sa.
19
Thật trùng hợp, vết dấu tay đó có mép mờ, nhưng thoáng nhìn lại giống như một trái tim.
Sau nửa ngày bận rộn, ta kiệt sức, tiễn y đi xong, ta liền chợp mắt một chút.
Kết quả là mơ một giấc mộng.
Trong mộng, y dùng ngón tay lặp đi lặp lại quệt lên môi ta, cuối cùng miệng ta chảy m.á.u, y dựa vào vệt m.á.u ấy, in lên người ta từng dấu tay, giọng điệu vừa cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-cam-tu/4799724/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.