Giọng của Vương Ân vang lên ngay sau đó:
“Công tử, ta là Vương Ân, thứ tử của Hoài Viễn hầu, tân khoa trạng nguyên, khẩn cầu công tử vén màn nói chuyện.”
Tay ta bấu chặt cổ tay y, tim treo lơ lửng.
Con trai nhà quyền quý ở kinh đô, ta hầu hết đều từng gặp.
Nam nhân này, ta lại chưa bao giờ thấy qua.
Đừng nhìn hầu phủ nay đã mục ruỗng, danh tiếng vẫn khiến người ta e sợ, huống hồ thêm tấm biển “tân khoa trạng nguyên”, nếu y chỉ là công tử giàu sang tầm thường, chắc chẳng dám đối đầu trực diện với bọn họ.
Huống hồ ta lúc này mặc y phục nha hoàn, chân tay rã rời, mặt đỏ bừng.
Nếu ra ngoài đối mặt với mẫu tử Vương Ân, e rằng nói không trôi, ngược lại còn bị họ kéo đi mất.
Nam nhân liếc ta, nụ cười xấu xa thoáng hiện:
“Sợ rồi à? Không tin ta sao?”
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y y, ấp úng:
“Tất… tất nhiên là tin… công tử sẽ… sẽ bảo vệ ta chu toàn.”
Y bật cười khẽ, mùi bạc hà lạnh phả qua vành tai ta:
“Thương buôn, trong miệng chẳng có câu nào là thật.”
Y rút từ tay áo ra một viên thuốc:
“Nuốt nó đi.”
Ta tràn đầy cảnh giác.
Y cất nụ cười, giọng lạnh xuống:
“Ăn, hay là xuống xe. Tự chọn.”
Y dám uy h.i.ế.p ta! Ta nắm chặt tay, mở miệng ra:
“A…”
Y nhướng mày: “Thú vị đấy, nàng là người đầu tiên dám để ta đút thứ gì đó.”
Nói vậy, nhưng viên t.h.u.ố.c vẫn được nhét vào miệng ta.
Thuốc vừa chạm lưỡi đã tan, như vạn mạch suối băng chảy tràn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-cam-tu/4799722/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.