Sợ chọc giận ta, hắn chẳng dám kêu cứu, ngoan ngoãn sai ma ma ngoài cửa đi gọi Liễu Diệp vào.
Đợi hắn dặn xong, ta lấy từ giày ra một mảnh khăn, úp lên miệng hắn.
Hắn trừng to mắt:
“Nàng… nàng dùng tất để bịt ta…”
Chưa kịp nói hết câu, mắt hắn trợn ngược, ngã vật xuống, bất tỉnh.
Đó là con bài tẩy mẫu thân từng để lại cho ta.
Bà nói, trong cái ác tuyệt đối, tiền bạc không phải vạn năng.
Khi lâm vào đường cùng, chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Không ngờ, ta lại phải dùng nó lên chính hắn.
Ta nấp sau lớp màn dày.
Liễu Diệp bước tới bên giường, khẽ gọi tên Vương Ân.
Nhân lúc nàng ta chưa kịp phản ứng, ta nhanh chóng bịt miệng nàng ta, khiến nàng ta mềm nhũn ngã xuống giường.
Ta vội cởi y phục của nàng ta, thay lấy bộ váy nha hoàn.
Sau đó, kéo áo Vương Ân xộc xệch, giật chăn trùm cả hai lại một chỗ.
Lấy đức báo đức, lấy oán báo oán.
Nàng ta đã quên sạch ân tình xưa, ta cũng chẳng cần nương tay nữa.
Ra khỏi phòng, ta loạng choạng chạy qua hành lang quanh co.
Hầu phủ ta từng tới nhiều lần, quen thuộc đường lối.
Rất nhanh, ta tìm thấy cái “hang chó” mà Vương Ân từng chỉ cho ta lần trước.
Vừa rồi tuy ta đã lừa được ma ma canh cửa, nhưng muốn đường hoàng ra khỏi hầu phủ là điều không thể.
Hiện giờ, chỉ còn cách chui qua lỗ ch.ó này.
Mẫu thân từng nói: sống sót mới là quan trọng nhất.
Thể diện gì đó, quẳng cho ch.ó đi.
May là ta không bị mắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-cam-tu/4799721/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.