Vương mẫu nổi giận:
“Mạc Tang Tang, ngươi đừng không biết điều! Ta và Ân nhi thật lòng thích ngươi, vì ngươi mà hết lòng xoay xở, thế mà ngươi lại nói ra những lời như thế.”
Vương Ân cúi đầu, vẻ mặt phức tạp khó đoán:
“Thôi được, đành vậy.”
Ánh mắt Vương mẫu lóe lên, rồi sai người:
“Trương mà ma, đi lấy ngân phiếu.”
Một nhà hoàn bưng rượu tiến vào.
Vương mẫu nói:
“Ngươi và Ân nhi dù sao cũng từng có tình, hãy uống chén rượu ly biệt này, cắt đứt nghiệp duyên đi.”
Ở Đại Lương có tục lệ, phu thê hòa ly phải cùng uống một chén “rượu hòa ly”, ngụ ý từ nay hai bên không còn dây dưa.
Nhưng ta với Vương Ân đâu phải phu thê, hơn nữa ai biết họ đang giở trò gì.
Vương Ân nhìn ta, ánh mắt đầy hy vọng:
“Nàng không muốn uống rượu này, chẳng lẽ vẫn còn vương vấn ta?”
...Buồn nôn thật đấy.
Người rót rượu cho ta là Liễu Diệp.
Nàng ta và Liễu Chi vốn đều là nha hoàn thân cận, hầu hạ ta gần mười năm.
Sau này nàng ta đem lòng riêng với thư đồng thân cận của Vương Ân, ta thành toàn cho họ, gả nàng ta theo sang Vương phủ.
Lúc này nàng ta quay lưng về phía Vương mẫu, khẽ mấp máy môi với ta:
“Yên tâm.”
Thôi được.
Ta nâng chén rượu lên:
“Vương Ân, tình nghĩa giữa ta và ngươi, đến đây là hết. Từ nay gặp lại, chỉ là người dưng, chẳng còn liên quan gì nhau.”
Chúng ta cùng uống cạn chén rượu trong tay.
Yết hầu Vương Ân khẽ động, hắn nghiêng người sát lại bên tai ta, giọng khàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duyen-cam-tu/4799720/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.