Đúng là say rồi, chẳng ngoan chút nào cả.
Uống một cốc nước cũng mất mấy phút, anh uống rượu nên đôi môi vốn đã đỏ, giờ hôn xong lại càng đỏ hơn, không có vẻ nhẹ nhàng thanh thoát của ngày thường mà giống yêu tinh, ánh mắt chứa đầy sự quyến rũ.
Khương Cửu Sênh đặt cốc xuống: "Em đi lấy thuốc giải rượu, anh chợp mắt một lát đi."
Thời Cẩn lập tức ôm lấy tay cô: "Không được, em đi đâu cũng phải mang anh theo."
"Anh đi cầu thang sẽ ngã, em đi một mình rồi sẽ lên ngay." Cô xoa tóc trên đỉnh đầu anh, chất tóc rất mềm, bị cô làm cho rối, lọn tóc mỏng rủ xuống có mấy phần giống thiếu niên. Cô dỗ anh như như dỗ trẻ con: "Ngoan, buông tay nào."
Thời Cẩn không buông tay: "Vậy em hôn anh ba cái đi."
Cô hôn anh ba cái, anh ngoan ngoãn buông tay.
Đã sắp 11 giờ, người nhà họ Từ đã ngủ cả. Đèn phòng khách vẫn còn sáng, cô giúp việc vẫn đang dọn dẹp. Khương Cửu Sênh hỏi xin cô một bát canh giải rượu, hâm ấm rồi mới mang lên, trở về phòng thì lại không thấy Thời Cẩn.
Cô đặt bát canh xuống: "Thời Cẩn."
Trên ghế sofa không thấy, trong phòng tắm cũng không thấy, Khương Cửu Sênh tìm một vòng, không thấy bóng anh đâu cả.
"Thời Cẩn."
"Thời Cẩn ơi."
Đêm đã khuya, mọi người đều đang ngủ nên cô không tiện gọi to, bước ra khỏi phòng, tìm khắp bốn phía đều không thấy liền hỏi cô giúp việc: "Cô có thấy Thời Cẩn đâu không?"
"Cậu ấy vừa mới xuống dưới tầng rồi."
Có lẽ là lúc cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853206/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.