Vừa đi ra khỏi nhà Từ không xa, một bóng người bỗng nhảy xổ ra từ trong hàng cây xanh hai bên đường nhựa.
"Tao biết ngay mày sẽ đến đây mà."
Từ Trăn Trăn ngẩng đầu, con ngươi co rụt lại: "Bà còn tới đây làm gì?"
Người tới là bà Chu, oan gia của cô ta.
Trời cuối thu, bà Chu khoác một cái áo mỏng, lưng còng xuống khiến vóc dáng càng thấp bé. Bà ta đi mấy bước đến trước mặt Từ Trăn Trăn: "Mày hại con trai, cháu trai tao đều phải ngồi tù, mẹ mày cũng gọi điện nói với tao là nó về nhà mẹ đẻ rồi. Bây giờ còn một mình bà già này, mày không lo cho tao thì ai lo."
Từ Trăn Trăn nghe mấy lời độc địa với giọng điệu lý lẽ chính đáng của bà ta mà tức cười: "Bà còn không biết xấu hổ mà nói ra, nếu không phải tại bà thì sao cảnh sát có thể bắt được anh tôi?" Chuyện tới nước này, cô ta cũng không sợ trở mặt nữa: "Chu Ái Liên, sau này mụ già điêu ngoa nhà bà cách xa tôi ra một chút." Cô ta hừ lạnh một tiếng, mắng: "Bà già không làm được việc lại còn chuyên phá hoại."
Bà Chu cũng là người rất ngang ngược, không nghe được người khác mắng bà ta.
"Thứ đê tiện nhà mày còn dám mắng tao à." Bà ta túm chặt tóc Từ Trăn Trăn, kéo mạnh: "Bà giết chết mày cái đồ của nợ này."
Bà ta vừa mắng, vừa véo thịt mềm trên eo Từ Trăn Trăn.
Lúc còn trẻ bà Chu từng làm việc nhà nông nên xương cốt cứng cáp, ở quê lại thường phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853205/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.