Editor: Nguyetmai
"Bảo bối, cho anh một dấu hôn nào."
Khương Cửu Sênh đỏ mặt, ôm lấy cổ Thời Cẩn rồi mút nhẹ trên cổ anh.
Làn da anh rất trắng, cô chỉ mút hai lần đã có vết tích rồi.
Thời Cẩn hài lòng, giang hai tay ôm lấy cô, cúi đầu hôn sâu, lúc này anh mới vươn đầu lưỡi ra, quấn quýt giữa răng môi của cô.
Cô thích uống sữa chua nên có mùi vị của sữa, anh mê đắm đặt cô nằm trên ghế sofa, liếm sạch vị sữa trong miệng cô rồi mới chịu buông tha.
Khương Cửu Sênh cười, đôi khi Thời Cẩn hôn cô, rất giống con cún…
Con chó nào đó đang nằm ườn ngoài ban công suy nghĩ về cuộc đời: "Gâu."
"Em nghĩ mãi mà không hiểu." Khương Cửu Sênh nằm ở trên đùi Thời Cẩn, tìm một tư thế thoải mái.
Cổ áo của Thời Cẩn đang mở, để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp, phía trên có một dấu đỏ đầy mờ ám. Anh đưa tay ra, ngón tay thon dài vân vê vết tích kia: "Nghĩ mãi mà không hiểu cái gì?"
"Đều là con của bà ta, vì sao bà ta lại thiên vị đến mức ấy." Nghĩ đến Cẩm Vũ, tâm trạng của cô lại sa sút, khó mà bình tĩnh được, "Rất không công bằng với Cẩm Vũ."
Cho dù không thể đối xử ngang bằng nhau, nhưng sao có thể vì một đứa mà làm tổn thương đến một đứa khác.
"Nếu như chỉ có thể bảo toàn một người, so sánh giữa hai cái hại thì phải lấy cái nhẹ hơn." Thời Cẩn dừng lại một chút, "Mà Ôn Thi Hảo có thêm một lợi thế."
Cô ôm eo Thời Cẩn, tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/853161/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.