Ánh đèn hơi tối, người đó ngẩng đầu lên, khóe mắt cong cong, mỉm cười: "Anh đây"
Cô đi tới, hỏi Tô Vấn: "Là anh đổi rượu của em phải không?"
Cùng một bình rượu, lúc người đẹp sườn xám kia rót rượu cho cô thì là nước trắng, còn khi rót cho mấy vị quản lý cấp cao kia thì lại là rượu trắng. Cô đã đánh gục 5 tên cáo già trên bàn rượu bằng tửu lượng cao như thế.
Tô Vấn gật đầu, đôi mắt sáng lên nhè nhẹ:
"Cảm ơn." Cô trịnh trọng nói cảm ơn.
Tô Vấn liếc nhìn cô, cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Anh không cần lời nói suông"
"Vậy anh muốn gì?"
Anh lập tức nói: "Em tổ chức một bữa tiệc chào mừng anh đi" Dường như cảm thấy yêu cầu này hơi quá, anh sợ cô tức giận nên giải thích: "Em tổ chức cho Tống Dung rồi còn gì"
Giọng điệu giống như đang làm nũng.
Vũ Văn Thính trả lời: "Ừ"
Tố Vấn lập tức mỉm cười, vẻ mặt chờ mong: "Đừng gọi thêm người khác, chỉ hai chúng ta thôi." Bữa tiệc chào mừng của hai người, chín bỏ làm mười, coi như là hẹn hò.
Cô gật đầu đồng ý.
Thư ký vẫn chưa tới, cô đang đứng bên cạnh xe. Thấy Tô Vấn cũng không vội rời đi, cô bèn hỏi anh: "Có thể nói cho em biết vì sao chỉ có cốc của em là nước không?"
Tô Vấn đứng nghiêng, vành mũ lưỡi trai che hết ánh sáng, phủ bóng tối lên khuôn mặt anh: "Chiếc bình rót rượu đó có tên là bình uyên ương, xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/3053262/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.