Tô Vấn cười rạng rỡ như mặt trời: "Ừ"
Vũ Văn Thính vào nhà rồi, cậu ta ngồi thừ ra mấy phút trong xe, chờ đến khi không nhìn thấy cô nữa, mới gọi điện cho Lưu Xung.
Vừa nghe máy Lưu Xung đã chất vấn: "Sao ban nãy cậu không nghe điện thoại? Không phải dặn tôi 9 giờ đón cậu à? Cậu đâu rồi?!"
Anh ta bị cho leo cây, đứng đợi một tiếng trong gió lạnh, nuốt đầy một bụng tức giận.
Hiếm khi Tố Vấn kiên nhẫn cho một câu giải thích: "Thính Thính đang ngủ"
Lưu Xung: "!"
Ngủ á?!
Thứ lỗi cho anh ta, cái từ này không thể nào không liên tưởng lung tung được, anh ta đã tự động tưởng tượng ra thêm mấy vạn chữ nội dung không trong sáng nhi đồng không được xem, cười gian xảo: "Ối giời ơi anh Vấn của tôi giỏi quá, tốc độ nhanh thật.
Tô Vấn không buồn giải thích: "Soạn cho tôi một bản hợp đồng"
"Hợp đồng gì?"
Tô Vấn đáp ngắn gọn: "Phòng làm việc của chúng ta bị mua lại rồi"
Lưu Xung há hốc miệng, đơ ra mất mười mấy giây: "Bao giờ?" Ai có bản lĩnh làm thế?
Tô Vấn bình thản: "Ban nãy"
Ban nãy?
Lưu Xung chỉ cảm thấy máu đang xộc lên não: "Đừng nói là cậu bán thân cho Thiên Vũ rồi đấy.
"Không phải Thiên Vũ" Tô Vấn nghiêm chỉnh sửa lại: "Là Thính Thính"
Giọng nói lại còn vui mừng nữa cơ à.
Lưu Xung không thể chịu được nữa: "Thế này là bao cấp à!"
Cậu ta hùng hồn: "Bao cấp thì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/3053263/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.