Bác sĩ nữ khẽ đẩy gọng kính: “Vậy chúc mừng cô, cô đã mang thai năm tuần rồi.”
Khương Cửu Sênh mỉm cười, nói: “Cảm ơn.”
Khương Cửu Sênh được như ý nguyện, tâm trạng cô rất vui, ra khỏi phòng khám rồi mà ý cười nơi đáy mắt vẫn chưa tan biến.
Mạc Băng cảm thấy buồn cười: “Vui rồi à?”
Đương nhiên!
Khương Cửu Sênh cố gắng để không tỏ ra quá phấn khích, khẽ gật đầu, bình thản trả lời: “Vâng ạ.”
Khóe mắt sắp cong lên tận trời rồi.
Mạc Băng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khôn xiết này của cô, bật cười: “Em còn trẻ, sao lại mong có con như vậy chứ?”
Đừng nói nữ nghệ sĩ, phụ nữ hiện đại được mấy người nôn nóng có con như vậy.
Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc trả lời: “Bởi vì gene của bạn trai em tốt.”
Mạc Băng nghẹn lời.
Đối với gene của Thời Cẩn, Mạc Băng không còn gì để nói nữa. Cô nói chuyện chính: “Trong vòng hai tháng nữa có lẽ sẽ quay xong “Đế Hậu”, nửa năm sau, bụng em lớn rồi, tạm thời không đóng phim điện ảnh được nữa, đêm hòa nhạc thì sao? Có cần hoãn lại không?”
Dựa theo kế hoạch ban đầu thì đầu năm sẽ phát hành album, mở buổi lưu diễn.
Tay của Khương Cửu Sênh rất tự nhiên đặt lên bụng mình: “Hoãn lại đi.” Em bé quan trọng hơn.
Mạc Băng cảm thấy sau khi xác nhận đã mang thai, Khương Cửu Sênh đi chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904673/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.