Buổi sớm mùa đông có gió, luồng không khí khẽ thổi mạnh.
Chuyến bay CA3612 từ Phong Thành đến Giang Bắc trễ mất nửa giờ đồng hồ, trong lối đi của khoang hạng nhất, một cô gái dáng người yểu điệu đang đi tới đi lui. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dạ màu vàng, áo len trắng phối với ủng đi tuyết màu đen, đeo một chiếc khẩu trang hình con mèo màu hồng phấn, chỉ để lộ ra đôi mắt xinh đẹp, sáng long lanh, tựa như những vì sao lấp lánh.
Nhìn cô gái như được lớn lên trong môi trường tràn ngập yêu thương vậy. Cô ấy chính là Cảnh Sắt chứ không ai khác.
Cô đã ‘chạy lăng xăng’ suốt mấy phút rồi, Trần Tương không nhịn được nữa: “Em làm cái gì thế hả? Cứ đi tới đi lui mãi.”
Cô ấy quay đầu, cười híp mắt với Trần Tương: “Em vui mà.” Cảnh Sắt đang rất vui vẻ, đôi mắt cong thành hai vành trăng non: “Sắp được gặp đội trưởng nhà em rồi, phấn khởi quá.”
Phấn khởi đến nỗi muốn nhảy múa!
Trần Tương liếc cô: “Đồ ngốc.” Cũng đâu phải là mấy trăm năm rồi chưa được gặp, nhìn cái dáng vẻ không có tiền đồ của cô kìa!
Cảnh•Đồ Ngốc•Sắt không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của người quản lý, cô tiếp tục vui vẻ đi qua đi lại trên lối đi, giống như chú vịt vàng hiếu động.
Ở chỗ ngồi phía sau, cô gái tóc xoăn dài do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đi lên phía trước, ngại ngùng hỏi: “Em có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904674/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.