Một tay Hoắc Nhất Ninh ôm chặt eo cô, kéo cô vào trong lòng: "Trước kia là thế nhưng bây giờ thì không. Anh đã phản bội nó, nhường vị trí quan trọng nhất cho người khác rồi."
Anh cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, ghé vào tai cô: "Sắt Sắt, chúng mình kết hôn đi."
Cảnh Sắt sững người, hốc mắt từ từ đỏ lên: "Vâng ạ."
Hoắc Nhất Ninh bật cười: "Sao em đồng ý nhanh thế, anh còn chưa quỳ xuống mà."
Cô quay người lại, hơi ngẩng đầu, trong mắt có nước mắt, có anh, có ánh sao: "Bởi vì em cũng muốn được gả cho anh mà."
Thật là ngoan ngoãn.
Ngoan đến độ khiến anh thương xót.
"Ban đầu anh muốn từ từ chuẩn bị nhưng đột nhiên không đợi được nữa, đến nhẫn còn chưa kịp mua."
Anh cởi chiếc nhẫn đeo trên cổ xuống, ánh mắt nhìn cô chăm chú: "Đây là chiếc nhẫn kết hôn của bố mẹ anh, lúc còn sống, họ đều rất hận sau khi chất cũng không để lại bất cứ thứ gì để tưởng nhớ, chỉ còn cặp nhẫn này. Anh đã đeo nhiều năm nay, em có muốn nhận nó không?"
Anh lắc lắc cặp nhẫn trên sợi dây chuyền, long trọng hỏi cô: "Em có muốn ở bên anh không?"
Muốn chứ.
Cảnh Sắt đang định lên tiếng thì anh đã quỳ một chân xuống: "Sắt Sắt, nếu em nhận nó, dưới ngọn cờ Tổ quốc, anh xin thề với em. Anh, Hoắc Nhất Ninh, đời này chỉ trung thành với mình em."
Đầu gối của anh, chỉ quỳ trước Tổ quốc và cô.
Một lời, nặng tựa nghìn cân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-la-em/1904577/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.