Chương trước
Chương sau
Không ngờ, Thời Cẩn trong quá trình trị liệu lại khiến cô phải đỏ mặt.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

Là y tá trưởng của phòng khám, cô đứng ở cửa, nói tiếng anh kèm theo một chút giọng địa phương: "Anh Thời, đến lúc kiểm tra rồi ạ."

Thời Cẩn bất giác giấu Khương Cửu Sênh vào lòng, không để người lạ nhìn thấy: "Em đi cùng anh nhé."

Cô nói: "Vâng ạ."

Hai người vừa khéo gặp lại người bệnh mắc chứng hoang tưởng bị hại ở phòng bên cạnh hồi trước, anh Bertrand. Không biết có phải tò mò hay không mà anh ta nhìn trộm Khương Cửu Sênh đến mấy lần.

Thời Cẩn đẩy Khương Cửu Sênh ra sau lưng mình, ánh mắt sắc lạnh: "Anh mà còn nhìn nữa thì tôi móc mắt anh ra đấy."

Bertrand bị dọa cho hết hồn, ấp úng nói: "Không, không, không nhìn nữa."

Mồ hôi trên trán anh ta bắt đầu túa ra, chân tay run rẩy, cảm giác như có vô số những bụi gai đang đâm vào người mình.

Trong mắt Thời Cẩn như có băng: "Quay đầu đi chỗ khác."

Bertrand lập tức quay đầu đi chỗ khác, hơi thở khó nhọc, bên tai còn vang lên âm thanh như lời nguyền của ma quỷ, không chịu buông tha cho anh ta: "Còn dám quay lại thì tôi vặn gãy cổ anh đấy."

Trong thời gian điều trị, tính công kích của Thời Cẩn rất mạnh.

Bertrand chỉ cảm thấy cổ họng như bị bóp chặt, sắp khóc thành tiếng, chạy đến trốn sau lưng y tá kiểm tra, sắc mặt trắng bệch, ngũ quan cứng đờ, toàn thân run lẩy bẩy.

Sắp phát bệnh đến nơi rồi...

Bertrand bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, nghi ngờ thế giới, nghi ngờ khắp nơi đều là những kẻ gây sự, chỗ nào cũng đầy rẫy nguy hiểm: "Có phải anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi không?"

"Anh ta muốn móc mắt tôi, còn muốn bẻ gãy cổ tôi nữa."

"Y tá, y tá! 0789 anh ta muốn gϊếŧ tôi."

0789 là số phòng bệnh của Thời Cẩn.

"1345 cũng muốn hại tôi."

1345 là phòng bệnh bên cạnh phòng mà Bertrand mới chuyển tới.

Bertrand run bần bật chui xuống gầm ghế, ôm đầu nức nở: "Anh ta muốn gϊếŧ tôi, mau lên, mau giấu tôi đi đi!"

Y tá kiểm tra nhức hết cả đầu, hình như chứng hoang tưởng bị hại của Bertrand càng nặng thêm rồi, làm thế nào cũng không kéo nổi anh ta từ gầm ghế lên, đành tìm viện trợ: "Chị Khương, chị có thể khiến anh Thời hòa nhã, thân thiện hơn một chút không."

Khương Cửu Sênh rất ngại ngùng: "Xin lỗi."

Cô nhìn Thời Cẩn: "Thời Cẩn."

Thời Cẩn không hề có ý hối lỗi, đường hoàng nói: "Là do hắn ta nhìn em trước đấy chứ."

Khương Cửu Sênh giải thích: "Nhưng anh cũng không thể dọa người ta như thế."

Đặc biệt khi anh ta còn là bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng bị hại nữa. "Anh có dọa hắn đâu."

Thời Cẩn hời hợt nói: "Anh nói thật thôi."

Bó tay với anh.

Bertrand đó sắp sụp đổ luôn rồi, co rúm dưới gầm ghế kêu cứu om sòm, rất thảm thương.

Sắc mặt Khương Cửu Sênh trở nên nghiêm khắc: "Thời Cẩn."

Thời Cẩn cúi người nhìn vào mắt cô: "Em tức giận với anh đấy à?"

Anh không hài lòng chút nào, nhưng cũng không dám chọc giận Sênh Sênh, vẻ mặt rất băn khoăn.

Khương Cửu Sênh không nói gì.

Giận rồi, cô giận rồi... Anh sợ nhất là lúc cô tức giận.

Anh thỏa hiệp, thành khẩn nắm tay cô: "Anh nghe em là được mà."

Tâm trạng hơi gắt gỏng, còn rất bất an, nhưng anh nhịn.

Khương Cửu Sênh vỗ nhẹ lên mu bàn tay của anh dỗ dành, quay sang hỏi y tá kiểm tra: "Chúng tôi phải làm gì?"

Y tá kiểm tra ngẫm nghĩ, bước đầu tiên để giao tiếp với người mắc chứng hoang tưởng bị hại chính là thiết lập lòng tin nên cô nói: "Anh bắt tay Bertrand, hai người kết bạn đi."

Thời Cẩn rất bài xích. Phải làm bạn với loại thiểu năng ấy á!

Y tá không nhìn gương mặt lộ rõ vẻ ghét bỏ của bệnh nhân Thời Cẩn mà ngồi xổm xuống nói chuyện với người bệnh mắc chứng hoang tưởng bị hại: "Anh Bertrand, anh Thời không phải là người xấu. Anh ấy sẽ không hại anh đâu, anh ấy muốn làm bạn với anh đấy."

Anh Bertrand ôm đầu, cực kỳ sợ hãi: "Không, anh ta muốn hại tôi, muốn móc mắt tôi, muốn vặn gãy cổ tôi."

Cô y tá mỉm cười ấm áp, khuyên bảo: "Sao có thể như thế chứ, anh Bertrand, anh Thời chỉ đùa với anh thôi. Anh xem, anh ấy đến đây này, hai người bắt tay xong thì sau này là bạn rồi."

Bertrand vẫn sợ run lẩy bẩy, áp mặt vào tường, định né tránh, miệng lẩm bẩm: "Bảo anh ta đi đi, bảo anh ta nhanh chóng đi đi."

Y tá hết cách.

Thời Cẩn bước tới, khoanh tay, nhìn xuống: "Đứng dậy."

Bertrand câm như hến, mím chặt môi, kéo áo trùm kín đầu.

Thời Cẩn đá chiếc ghế, lạnh lùng: "Tôi bảo anh đứng dậy."

Anh ta rúm ró, gắng sức co quắp, run như cầy sấy: "Đừng, đừng gϊếŧ tôi."

Thời Cẩn ngồi xổm xuống, giọng điệu chầm chậm ung dung: "Tôi không gϊếŧ người, Sênh Sênh nhà tôi không thích, cùng lắm thì tôi..."

Nói đến đây, anh dừng lại, suy nghĩ nên xử lý anh ta như thế nào.

Bertrand hóp bụng một cái, tè ra quần, anh ta đang tuyệt vọng tột cùng, ôm đầu khóc lóc ầm ĩ.

Khương Cửu Sênh và y tá đều bó tay.

Hai người bệnh một người mắc chứng nóng nảy cố chấp, một người mắc chứng hoang tưởng bị hại, thật sự không thích hợp làm bạn. Ngày hôm sau Bertrand liền chuyển viện.

Lễ ra mắt phim "Đế hậu" được tổ chức tại nhà hát Đế Đô. Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn về nước trước một ngày, trong ngày lễ ra mắt, cô gặp Vũ Văn Xung Phong ở phía sau hậu trường.

Anh đến tham dự buổi lễ ra mắt với tư cách nhà đầu tư.

Lúc đó, ở trong hành lang bên ngoài phòng nghỉ, Vũ Văn Xung Phong nhìn thấy cô liền dập điếu thuốc trong tay, mở lời trước: "Bệnh tình của anh ấy thế nào rồi?"

Khương Cửu Sênh đứng cạnh tường: "Cũng ổn."

Vũ Văn Xung Phong mở cửa sổ để khói thuốc bay ra ngoài, tì khuỷu tay lên bệ cửa sổ, hơi ngả người về phía sau: "Sau này, việc của em ở bên kia sẽ do Hồ Minh Vũ phụ trách, để Mạc Băng trực tiếp liên lạc với anh ta nhé."

Cô nhận ra ý tứ đằng sau câu nói của anh: "Còn anh thì sao? Anh đi đâu?"

Anh ta lười biếng dựa vào tường, tùy tiện đáp một câu: "Ra ngoài thăm thú thôi." Chứ anh ta không nói đi đâu cả.

Ngẫm nghĩ xong, Khương Cửu Sênh nói: "Anh đi bao lâu?"

"Không biết nữa."

Anh ta phải tàn thuốc không biết dính trên ống tay áo từ lúc nào: "Chừng nào mệt thì quay về."

Không biết đi đâu, cũng không biết đi bao lâu, dù sao cưỡi ngựa xem hoa thì chỗ nào cũng giống nhau. Có khi, đi được một vòng rồi người già đi, trái tim cũng muốn nghỉ ngơi.

Anh không nói thêm nữa, lấy bao thuốc trong túi áo ra, lật qua lật lại vài cái, rồi lại đút ngược lại, không chạm vào nữa.

"Còn công ty thì sao?"

"Thính Thính sắp giải nghệ rồi, con bé sẽ quản lý công ty."

Anh ta nói chuyện phiếm, ánh mắt biếng nhác, không có ánh sáng, giống như chẳng có chút tinh thần nào: "Anh đã mời quản lý chuyên nghiệp, trước mắt anh ta sẽ hướng dẫn cho con bé."

Khương Cửu Sênh hơi ngạc nhiên: "Cô ấy muốn giải nghệ ư?"

"Giải nghệ sau trận tranh cúp thế giới, bất luận có giành được huy chương vàng hay không, anh đều sẽ bắt con bé giải nghệ."

Vũ Văn Xung Phong nhíu mày: "Vai của nó bị thương nặng lắm rồi."

Vận động viên bơi lội ít nhiều gì đều có bệnh nghề nghiệp, mà bệnh của Vũ Văn Thính có thể coi là khá nghiêm trọng. Cô ấy đã theo thể thao 12 năm, từ vận động viên thể dục dụng cụ đến vận động viên bơi lội, từ quán quân giải thanh thiếu niên đến nữ hoàng bơi bội, ngoài những vinh dự vẻ vang khắp mình, còn mang về một cơ thể đầy thương tích.

Đây chính là số phận của vận động viên quốc gia, thân thể kiệt quệ cũng chính là lúc phải nói lời chào tạm biệt.

Khương Cửu Sênh hơi xúc động: "Khi nào anh đi thì nói với tôi."

Vũ Văn Xung Phong thu tầm mắt lại, nhìn lướt qua phần bụng nhô lên của cô, nét mặt liền trở lên ôn hòa, nửa đùa nửa thật: "Nhưng em đừng đến tiễn tôi đấy."

Cô không đáp lời.

Vũ Văn Xung Phong nhẹ nhàng thay đổi chủ đề câu chuyện: "Để sau đi."

Anh hỏi: "Thời Cẩn đâu?"

"Anh ấy vừa mới uống thuốc, phải ngủ một tiếng, đang ở trong phòng nghỉ của tôi."

Khương Cửu Sênh nhìn đồng hồ: "Tôi đi xem xem anh ấy tỉnh chưa đã." Anh ừ một tiếng.

Cô vừa xoay người.

Anh gọi giật lại: "Sênh Sênh này."

Cô quay đầu: "Dạ?"

Anh trầm ngâm nhìn cô trong chốc lát, rồi hỏi: "Cuộc sống hiện tại là điều mà em mong muốn chứ?"

Cô đáp không chút do dự: "Đúng thế."

Vậy thì tốt.

"Vậy thì em hãy sống cho tốt nhé."

Anh mỉm cười, ánh mắt thư thái đi một chút, có vài phần bỡn cợt. Anh vẫy vẫy tay, ra hiệu cô có thể đi được rồi. Không biết vì lí do gì mà tuy anh đang cười nhưng cô lại không nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt anh. Chẳng biết từ lúc nào, anh đã mệt mỏi thành như thế này, và bao lâu rồi anh chưa cười một cách phóng khoáng, thoải mái.

"Anh cũng vậy."

Cô trịnh trọng nói: "Vũ Văn, anh phải sống tốt đấy."

Anh cười, giọng điệu răn dạy và quở mắng: "Em lo tốt cho bản thân em là được."

Ngừng lại một lúc: "Kiếm thật nhiều tiền vào, em là cái cây hái ra tiền của tôi đấy."

"Vâng vâng, tôi sẽ tổ chức thêm vài đại nhạc hội nữa."

Anh vẫy tay, thúc giục cô: "Em đi đi."

"Vâng."

Cô đi rồi, anh sờ vào chiếc nhẫn được đeo trên cổ sau lớp áo ngoài, bật cười chế nhạo. Cây hái ra tiền gì chứ, cục nợ mới đúng, khiến anh phải dành một đời để trå.

Đột nhiên, một giọng nói âm u từ xa xen ngang: "Còn nhìn nữa là bị lộ đấy."

Vũ Văn Xung Phong thu ánh mắt lại, không thèm nhìn Tạ Đãng lấy một cái, đi thẳng vào phòng chiếu phim. Anh tìm được một chỗ ngồi đẹp, Tạ Đãng đi theo đang định ngồi xuống bên cạnh.

"Cút"

Anh chê bai: "Đừng có ngồi bên cạnh tôi."

Tạ Đăng bị nuông chiều đến hư hỏng rồi, tính tình rất nóng nảy. Cậu ngồi phịch xuống, cứ muốn đối đầu với anh: "Tôi cứ ngồi đấy."

Vũ Văn Xung Phong không thèm để ý đến cậu ta nữa.

Mọi người lần lượt bước vào phòng chiếu phim, ồn ào huyên náo. Vũ Văn nhắm mắt nghỉ ngơi, bên tai vang lên vài lời nghiêm túc bất ngờ: "Vũ Văn, nếu có thể thì đừng thích Sênh Sênh nữa."

Một đời dài lắm.

Vũ Văn Xung Phong không mở mắt, làm như chẳng để ý mấy, đáp lại nhẹ bẫng: "Nếu như có thể."

Tạ Đăng hừ một tiếng: "Anh là kẻ ngốc nhất trong những người tôi từng gặp."

Thằng cha này khi đã thích một người thì có chết cũng không thay đổi, nghiêm túc đến phát sợ.

Vũ Văn Xung Phong mở mắt, vươn vai, đá một chân sang: "Cậu là đứa đáng đánh đòn nhất trong những người tôi từng gặp."

Mấy phần đa sầu đa cảm hiếm có của Tạ Đăng bị phát đạp của anh ta làm cho tan thành mây khói, cậu ta sùng lên: "Đ*ch, hôm nay ông đây mặc đồ trắng đấy, thế mà anh còn đá tôi!"

Anh lại đạp thêm phát nữa: "Để cậu khỏi ngồi cạnh tôi."

Trên chiếc quần âu của Tạ Đăng in thêm hai dấu chân. Tạ Đăng điên người. Cắt đứt quan hệ đi, cậu không cần người anh em này nữa.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn neon rực rỡ, trăng đêm nay rất tròn. Trong phòng nghỉ không bật đèn, Khương Cửu Sênh bước đến bên giường, khẽ khàng gọi: "Thời Cẩn ơi."

"Hở?"

Thời Cẩn mở mắt, ánh mắt hơi mơ màng, do tác dụng của thuốc nên anh rất buồn ngủ, giọng khàn khàn: "Sênh Sênh à."

Khương Cửu Sênh nói rất khẽ: "Phim sắp bắt đầu rồi, anh có muốn xem không?"

Thời Cẩn vén chăn ngồi dậy: "Em diễn mà, phải xem chứ."

9 giỡ rưỡi, phim bắt đầu chiếu.

Lần đầu tiên công chiếu, ngoài đoàn làm phim, phía đầu tư và vài người chuyên nghiệp trong giới điện ảnh thì còn lại là fan hâʍ ɦộ và giới mê điện ảnh từ khắp các nơi.

"Đế hậu" dài 105 phút, từ phút thứ 89, trong rạp bắt đầu nghe thấy những tiếng khóc thút thít.

Đó là cảnh cuối cùng giữa Viêm Hoằng đế và Định Tây tướng quân, là tử biệt.

Lúc đó, Tây Lương liên minh với Yên Quốc, quân địch đã kéo đến chân thành Đại Sở, từng bước áp sát đến yếu địa. Định Tây tướng quân bại trận không rõ tung tích, Viêm Hoằng đế Dung Lịch thân chinh cầm quân đến Nghiêu Quan, mười vạn binh sĩ Đại Sở đang trấn thành.

Dưới chân thành, Vạn Quang tướng quân của Tây Lương đang khıêυ khí©h: "Viêm Hoằng đế"

Hắn ta ngồi trên lưng ngựa, hướng về phía tháp canh trên tường thành, cao giọng: "Ngươi nhìn xem đây là ai?"

Hai tên lính ép tù binh tiến về phía trước.

Lửa hiệu cùng khói thuốc súng che khuất mắt người, tầm nhìn mờ mịt không rõ. Dung Lịch đứng trên thành, mượn ánh sáng từ tháp canh, nhận ra gương mặt ấy. Gương mặt nàng bê bết vết máu, mái tóc rối bời.

Là Định Tây tướng quân của Đại Sở, là A Hòa của ngài.

Ngài vô thức tiến lên phía trước, nhưng bị những viên đá lạnh ngắt trên tường thành chặn lại, đôi mắt ngài đỏ au: "Vạn Quang, nếu ngươi dám động vào một sợi lông tơ của nàng ấy."

Ngài gằn từng chữ: "Thì trẫm sẽ gϊếŧ cả nhà ngươi."

Vạn Quang vác đại đao trên vai: "Không động đến cô ta cũng được thôi, mở cổng thành đi."

Vĩnh An Hầu Tần Bật lập tức bước lên: "Bệ hạ, không được!"

Tần Bật khuyên từng lời nặng nề: "Trong thành Nghiêu Quan, mười vạn bách tính vẫn còn chưa rút lui, một khi yếu địa thất thủ thì một nửa giang sơn của Đại Sở sẽ gặp nguy hiểm."

Từ đầu đến cuối, Dung Lịch chăm chăm nhìn xuống tường thành, hướng về phía A Hòa của ngài, một thân một mình đứng giữa thiên binh vạn mã: "Không mở cổng thành thì A Hòa phải làm sao đây?"

Gió thổi ào ào, quân kỳ của Đại Sở bay phần phật, khói lửa chiến tranh mù mịt che lấp trăng sao, đất trời u ám, giọng nói Vĩnh An Hầu mạnh mẽ, khí phách.

"Phủ Định Tây tướng quân trên dưới một lòng trung liệt, nếu như thiếu tướng quân."

Yết hầu ông nghen lại: "Nếu tướng quân hy sinh..."

Xoảng!

Dung Lịch rút kiếm, chĩa thẳng vào Vĩnh An Hầu, ngài là vua một nước, gần như đang gầm lên: "Dựa vào cái gì mà người con gái yêu thương của trẫm phải làm vật hy sinh. Nàng ấy là hoàng hậu của trẫm, mạng của tên nào trong số các ngươi đáng để nàng ấy đánh đổi cơ chứ."

Vĩnh An Hầu cao giọng: "Bệ hạ!"

Dung Lịch mệnh lệnh: "Mở cổng thành."

Nhưng không một ai dám mở cổng thành.

Ngay cả những binh sĩ bậc thấp nhất cũng hiểu rõ Nghiêu Quan quan trọng đến nhường nào, nếu mở cổng thành thì e rằng một nửa giang sơn của Đại Sở khó mà bảo toàn, hàng ngàn hàng vạn con dân trong thành cũng phải chết.

Nhưng đế quân của họ lại hét lên: "Mở cổng thành cho trẫm!"

Cuối cùng thì cửu ngũ chí tôn cũng bại trong tay một người con gái, một người con gái đã vì ngài mà bảo vệ giang sơn đất nước.

Dưới chân thành, nàng gọi một tiếng: "Dung Lịch."

Cách đó rất xa, trong mắt ngài có nước.

Nàng lắc đầu.

Ngài liều lĩnh, đỏ mắt gầm lên: "Mở cổng thành, mở cổng thành!"

Gió rất lớn, giọng nói của Oanh Trầm bị thổi bạt đi, kỳ ảo màrõ ràng: "Dung Lịch, chàng là hoàng đế của Đại Sở, sau lưng chàng là con dân Đại Sở."

Gương mặt nàng đầy máu, chỉ duy nhất đôi mắt là bình tĩnh, yên bình.

Ngài không nhìn về phía sau, không quan tâm tới con dân, cũng không ngó ngàng tới binh sĩ của ngài mà chỉ nhìn nàng: "A Hòa..."

Ngài không làm hoàng đế nữa, không làm nữa, đã được chưa.

"Nói đủ chưa?"

Vạn Quang tướng quân xuống ngựa, bước tới phía sau Oanh Trầm, kề thanh đao vác trên vai hắn vào cổ nàng: "Viêm Hoằng đế, ta đếm ba tiếng, nếu ngươi còn không chịu mở cổng thành thì ta sẽ cắt đứt chiếc cổ xinh đẹp này của Định Tây tướng quân đấy."

Oanh Trầm mặc quân phục màu bạc, đứng trước mười vạn quân địch, không hề nhúc nhích.

Vạn Quang hét lên: "Một."

Dừng lại một lúc, trong tiếng gió gào thét, hắn ta tiếp tục hét lên: "Hai."

Dung Lịch nắm chặt thanh kiếm, đôi tay run rẩy.

"Ba..."

Ngài hét lớn: "Mở thành..."

Gần như là cùng lúc, Oanh Trầm giữ chặt cán đao của Vạn Quang, nhẹ nhàng di chuyển, lưỡi đao sắc nhọn cứa vào cổ nàng, máu đỏ tuôn trào.

"Keng."

Thanh kiếm mà nàng tặng trong tay ngài rơi xuống: "A Hòa!"

Dưới chân thành, người con gái đứng trong làn khói chiến trận lảo đảo ngã về phía sau.

"Dung, Lịch."

Nàng vừa mở miệng, máu từ trong cổ họng trào ra ngoài, chảy dọc theo bộ quân phục màu bạc của nàng, từng giọt, từng giọt, lăn xuống... Miệng nàng há ra, nhưng không phát ra âm thanh được nữa, ánh mắt dần phiêu tán cho tới khi nàng không nhìn rõ ngài nữa.

Hình như ngài đang khóc.

Dung Lịch, chàng nghe thấy gì không?

Đừng khóc, chàng là hoàng đế của Đại Sở, không thể khóc trước mặt thần tử. Thϊếp sẽ đợi người ở hoàng tuyền, bao lâu cũng được, người không đến, thϊếp không đi. Kiếp sau, người không phải vua, thϊếp không phải tướng, thϊếp lại làm vợ người.

Dòng màu đỏ tươi chảy đẫm mặt đất, người con gái nằm trên đó là Định Tây tướng quân của Đại Sở, chết không nhắm mắt, nàng mở mắt nhìn tháp canh, nhìn hoàng đế của nàng ấy.

"A Hòa!"

"A Hòa"

Dung Lịch như phát điên định nhảy xuống thành, Vĩnh An Hầu ở phía sau kéo ngài lại, đôi mắt đỏ ửng nói: "Bệ hạ, ngài không thể đi được."

Ngài đẩy ra: "Cút, A Hòa của ta đang ở dưới đó đợi ta!"

Vĩnh An Hầu hết cách, dùng một chưởng đánh vào lưng ngài ấy, ngài từ từ ngã xuống, nằm trên mặt đất, mây đen che lấp ánh trăng, đôi mắt ngài chỉ có một màu tối đen như mực.

"A Hòa, đợi ta, ta đến đây..."

"Cung thủ chuẩn bị" phía trên thành, Vĩnh An Hầu hạ lệnh: "Bắn!"

Trận Nghiêu Quan, mười vạn tinh binh của Tây Lương bại trận, ba ngày sau, rút quân.

Đế quân hạ lệnh, gϊếŧ chết toàn bộ tù binh, không để lại bất cứ một tên nào.

Chiến tranh ba nước kéo dài liên tục mười năm. Năm Viêm Hoằng thứ 15, Đại Sở đã thống nhất ba nước, từ đó bốn biển thái bình.

Thiên hạ ổn định, tháng sau, Viêm Hoằng đế uống thuốc độc tự sát.

Trong lúc Dung Lịch hấp hối, chỉ có Tần Tam của phủ Vĩnh An Hầu ở bên cạnh. Thuốc được bỏ trong rượu, ngài cứ uống cứ uống, đầu tiên là say mềm, ôm lấy thanh kiếm mà Oanh Trầm tặng, lẩm bẩm một mình.

"Tần Tam, đời này của trẫm, không phụ giang sơn, không phụ xã tắc, không phụ ngàn vạn thần dân Đại Sở, ta chỉ phụ nàng ấy, ta đã phụ A Hòa."

Nói xong, ngài bắt đầu thổ huyết, máu phun lên mặt kiếm, ngài nằm xuống, nhắm mắt, co giật gọi tên A Hòa.

Tần Tam hoảng loạn gọi thái y: "Dung Lịch!"

Gọi thế nào thì ngài ấy cũng không mở mắt ra nữa. "Dung Lịch, ngài mở mắt ra đi, ngài đừng ngủ."

"Dung Lịch!"

Bàn tay ngài vô lực trượt xuống, thanh kiếm rơi theo, đánh đổ ly rượu: "Ta phải đi rồi, ta phải tới bên nàng ấy, không thể để nàng ấy tiếp tục đợi nữa..."

"Dung Lịch!"

"Dung Lịch!"

Đông chí năm Viêm Hoằng thứ 15, Viêm Hoằng đế băng hà, hợp táng cùng Định Tây tướng quân trong núi Trường Miên. Hoàng đế tại vị 15 năm, không hậu, không con, truyền ngôi cho con của Đường Dung Vương Hiếu Yến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.