Chương trước
Chương sau
Cảnh Sắt chỉ muốn để cả đoàn phim đều biết rằng cô ấy có một người bạn trai thiên hạ vô địch ấy chứ.

Thế này không phải khoe tứ phía thì là gì.

"Chị Lâm ơi."

Cảnh Sắt làm mặt ngoan ngoãn nhìn nhà tạo mẫu Lâm Quỳnh.

Lâm Quỳnh đặc biệt không cưỡng lại được ánh mắt vô tội ấy của cô, có cảm giác tình mẹ bao la dâng trào: "Sao thế, Sắt Sắt?"

Cảnh Sắt chỉ vào một bộ trang phục màu đỏ, đôi mắt chớp chớp: "Em đổi sang bộ kia được không ạ?"

Bộ đó lộng lẫy quá.

Lâm Quỳnh hỏi cô gái: "Bộ quần áo trên người em không thích hợp sao?"

Bộ đồ trên người cô màu trắng, chẳng có trang sức hoa văn gì, làm cho cô trở nên mảnh khảnh và yếu đuối. Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng nhìn vào thì không có tinh thần mấy.

Nhưng lại rất phù hợp với hoàn cảnh trong phim.

Cảnh Sắt cắn môi, vẫn muốn đổi: "Bộ kia đẹp hơn ạ."

Cô che miệng thì thầm: "Bạn trai em đến ạ." Đôi mắt đã cười tít cả lên.

Lâm Quỳnh cạn lời.

Ok, thì ra là làm đẹp cho người yêu ngắm.

Thôi được rồi, phá lệ cho cô đổi bộ khác. Thế nhưng Cảnh Sắt vẫn chưa hài lòng, cô đi sang bên chuyên viên trang điểm.

"Kim Kim ơi."

Chuyên viên trang điểm là một cô gái trẻ tuổi: "Dạ?"

Cảnh Sắt chu môi: "Đổi màu son khác cho chị được không?"

Có thể thấy tâm trạng cô đang rất tốt, đôi mắt cũng sáng hơn thường ngày. Cô mặc trên mình chiếc váy cổ trang, phong thái tiên nữ muôn phần. Hơn nữa, cô không tự cao tự đại, nói năng ngọt ngào, có chút chút ngốc nghếch, nhưng lại vô cùng dễ thương.

Đến Kim Kim là con gái còn cực kỳ yêu quý Cảnh Sắt: "Chị không thích màu son hiện giờ ạ?"

"Quá nhạt ấy."

Giọng điệu Cảnh Sắt nịnh nọt: "Kim Kim, chị muốn màu sắc quyến rũ kia cơ."

Kim Kim do dự: "Không hợp lắm thì phải?"

Nếu như bình thường, Kim Kim chắc chắn sẽ đổi cho cô, nhưng chút nữa cô phải vào vai bệnh tình nguy kịch mà, màu sắc quyến rũ đó thật sự không phù hợp chút nào.

Cảnh Sắt tự đi lấy son, ngoan ngoãn đưa cho Kim Kim: "Bạn trai chị sắp tới, màu này đẹp, em đổi cho chị đi mà."

Kim Kim á khẩu.

Và thế là một người đẹp bị bệnh có dáng vẻ yếu ớt ban đầu, thoắt cái đã biến thành tiểu tiên nữ đẹp rạng ngời lạc xuống trần gian.

Đạo diễn nhìn tạo hình và trang điểm của cô thì không hài lòng lắm, nhưng thôi, đẹp là được. Xem phim của Cảnh Sắt, chủ yếu là xem vẻ đẹp của cô ấy mà.

Nói tóm lại, Cảnh Sắt làm vậy thành ra tất cả mọi người từ đoàn làm phim, đạo diễn đến diễn viên quần chúng đều biết bạn trai của Cảnh Sắt sắp tới. Sau đó thì... cảnh buồn khổ cảm động trời đất vẫn cứ bị cô diễn thành cảnh vui mừng hớn hở.

Mặc dù diễn xuất chưa bao giờ là thế mạnh của Cảnh Sắt nhưng dù thế nào cũng không thể cười mà diễn cảnh khóc được, đúng không?!

Đạo diễn thấy vô cùng đau đầu: "Cut!"

Ông cố gắng mềm mỏng thương lượng: "Sắt Sắt này, biểu cảm của cô có thể... bi ai thêm một chút được không?"

Cảnh Sắt mỉm cười: "Được ạ."

Sau đó quay lại một lần nữa.

Khóe miệng Cảnh Sắt muốn cong lên, nhưng lại cố ghìm xuống, ngay cả nam chính cũng không nhịn được mà cười phá lên.

Đạo diễn rất hoang mang: "Cut!"

Hoang mang thật đấy: "Sắt Sắt à, sao cô lại cười thế?"

Cảnh Sắt tỏ ra vô tội: "Tôi có cười đâu."

Cô muốn cười nhưng nhịn được rồi mà. Đạo diễn quả thực bất lực, vò cái đầu chẳng còn mấy cọng tóc: "Quay thêm một lần vậy."

"Vâng ạ."

Tuy Cảnh Sắt diễn dở, nhưng cô vẫn luôn tôn trọng nghề nghiệp, dù muốn cười nữa thì cô vẫn sống chết mà kìm lại, nỗ lực ghi hình, chỉ là kết quả không được như ý muốn thôi.

"Cut!"

Đạo diễn không kiên nhẫn được nữa: "Sắt Sắt, tỏ ra bi ai thêm chút nữa được không?"

Xin cô đấy!

Cô rất áy náy, cúi người, biểu cảm rất chân thành, cũng rất ngại ngùng: "Xin lỗi đạo diễn, do tôi vui quá không buồn được."

Cạn lời tập thể!

Một tiểu tiên nữ đáng yêu như thế, ai nỡ trách mắng cơ chứ.

Đạo diễn rất mệt lòng: "Tổ đạo cụ mang thuốc nhỏ mắt đến đi."

Chị ở tổ đạo cụ vừa mới nhỏ vài giọt thuốc vào mắt Cảnh Sắt thì cô đã chớp một cái, đẩy thuốc ra ngoài, sau đó cười thật tươi: "Đội trưởng!"

Cô xách váy lên rồi hớn hở chạy tới, bổ nhào vào lòng anh, ôm lấy eo anh như chốn không người, nũng nịu nói: "Cuối cùng thì anh cũng tới, em đợi anh lâu lắm rồi đấy."

Hoắc Nhất Ninh xoa đầu cô: "Anh bị tắc đường."

Cô nói không sao cả, rồi kéo anh vào trong, khóe miệng luôn mỉm cười: "Đạo diễn, phó đạo diễn, đây là bạn trai tôi. Anh ấy là một sĩ quan cảnh sát hình sự rất lợi hại, từng xuất hiện trên đài trung ương, giỏi lắm ấy!"

Hi hi hi hi hi hihihi...

Cô gái à, tem tém lại chút đi, mùi vị tình yêu tanh nồng đang lan tràn khắp nơi rồi đấy.

Đạo diễn cũng là người từng trải, hiểu được tình cảm đang giai đoạn mặn nồng giữa hai người, liền rộng tay phóng khoáng: "Nghỉ 30 phút rồi quay tiếp vậy."

Dù sao thì quay lúc này cũng không dùng được.

Cảnh Sắt cảm ơn ông, vừa đúng lúc, trà chiều mà Trần Tương đặt được mang tới. Đoàn làm phim nghỉ ngơi, vừa ăn vừa xem truyền hình trực tiếp chuyện yêu đương mùi mẫn của Cảnh Sắt.

Hoắc Nhất Ninh đi theo Cảnh Sắt tới khu vực nghỉ ngơi: "Anh đến có ảnh hưởng tới em không?"

Cô đẩy ghế massage của mình cho anh ngồi rồi nhấc một chiếc ghế nhỏ đến ngồi bên cạnh anh: "Không đâu."

Cô nói rất thật thà: "Có ảnh hưởng hay không thì kỹ thuật diễn xuất của em cũng dở lắm rồi mà."

Hoắc Nhất Ninh bị cô làm cho bật cười, kéo cô đứng dậy, một tay ôm lấy eo cô: "Anh muốn hôn em.

Cô đỏ mặt, cúi đầu ngại ngùng, hàng lông mi như hai chiếc quạt nhỏ chớp qua chớp lại: "Nhưng ở đây nhiều người lắm."

Nói xong, cô với lấy chiếc ô che nắng ở dưới ghế, mở ra che lại: "Thế này là được rồi ạ."

Hoắc Nhất Ninh vừa cười vừa đón lấy chiếc ô, tay còn lại ôm cô, để cô ngồi trên đùi anh. Cô rất ngoan ngoãn, tự cúi đầu, đưa môi qua cho anh hôn.

Toàn thể nhân viên tại trường quay đều đứng hình. Bao nhiêu người đang nhìn mà còn cố ý nhét thức ăn chó. Đây là nếp sống xã hội mỗi ngày khác nhau, hay là đạo đức suy đồi hả?

Phía sau chiếc ô.

Cảnh Sắt bị hôn đến choáng váng, ôm lấy cổ Hoắc Nhất Ninh, thân thể mềm mại như không xương dựa vào anh, hơi mở miệng thở dốc.

Hoắc Nhất Ninh ôm cô, đặt tay lên lưng cô, đỡ nhẹ: "Sắt Sắt này."

Cô nghiêng đầu, trong đôi mắt có hơi nước mông lung: "Dạ?"

Ngón tay anh nhẹ nhàng đặt lên bờ môi cô, lau đi những vết son lờ mờ, anh cười: "Lem hết son rồi."

Cô thè lưỡi ra, liếʍ mép, đầu lưỡi chạm vào ngón tay anh, liền thẹn thùng trốn vào trong. Cô vùi mặt vào gáy anh, nói nhỏ: "Không sao, tí em trang điểm thêm."

Hoắc Nhất Ninh nâng cằm cô lên, lại nhoài tới hôn cô, cắи ʍút̼ liên tục, hơi thở nóng hổi phả vào gương mặt cô: "Váy đẹp lắm."

Cô ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, ngẩng đầu cho anh hôn, có chút xấu hổ, bèn nhắm mắt, lông mi động đậy, nói: "Quay phim xong em sẽ đem nó về nhà, ngày ngày mặc cho anh xem."

Hoắc Nhất Ninh bật cười.

Bảo bối ngoan ngoãn nhà anh chẳng hiểu đàn ông gì cả, nếu ở nhà mà cô mặc như thế thì anh sẽ lột sạch trơn mất thôi, nhưng miệng anh vẫn đáp lại: "Được, em mặc ở nhà đi."

Hoắc Nhất Ninh ấy à, không khác gì cầm thú.

Anh ôm cô, liên tục hôn cô không dứt.

Đột nhiên, chiếc bàn bên cạnh vang lên ba tiếng gõ: "Thật ngại quá, làm phiền một chút ạ."

Đang hay thì hết phim!

Cảnh Sắt không vui, vẫn ngồi trên đùi đội trưởng nhà cô, nhấc ô lên một chút. Mặt cô đỏ bừng, vừa hung dữ vừa đáng yêu: "Phóng viên Quan, anh làm cái gì thế!"

Làm gì mà lại xen ngang cảnh ân ái giữa cô và đội trưởng cơ chứ, đáng ghét quá đi thôi!

Phóng viên Quan mỉm cười, ánh mắt không nhịn được mà liếc qua người đàn ông bên cạnh Cảnh Sắt: "Sắt Sắt, cô có thể để tôi và bạn trai cô thực hiện một bài phỏng vấn tình cảm được không?"

Cảnh Sắt lập tức đứng dậy, chắn trước mặt Hoắc Nhất Ninh, trong ánh mắt viết đầy dòng chữ "không được phép động vào bạn trai tôi".

Cô giận dữ lườm phóng viên Quan một cái rồi quay lại hỏi Hoắc Nhất Ninh: "Đội trưởng, anh có muốn không?"

Sợ anh không đồng ý, cô lập tức nói thêm: "Nếu anh không muốn thì cứ từ chối thẳng nhé."

Hoắc Nhất Ninh nghĩ một lát, xoa cằm: "Được thôi."

Phóng viên Quan vui sướиɠ ngây ngất: "Thế để tôi đi chuẩn bị trước đã."

Cảnh Sắt ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, nắm tay Hoắc Nhất Ninh, ngẩng mặt nhìn anh: "Không phải anh không thích lên hình sao?"

Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, bế cô lên ghế nằm, ngồi xổm trước đầu gối cô: "Fan nam của em nói tình cảm của chúng ta không hòa thuận, anh muốn để họ xem xem chúng ta có êm thấm hay không."

Cảnh Sắt nghe xong rất vui, trái tim như được ngâm trong hũ mật ong vị chanh, nhưng cô vẫn có chút lo lắng cho anh: "Nếu phóng viên hỏi điều gì mà anh không muốn trả lời thì anh cũng không cần phải đáp lại nhé."

"Không trả lời cũng được à?"

"Đương nhiên rồi." Chân tay anh dài, ngồi xổm trước mặt cô thật giống như một chú chó khổng lồ.

Cô nhịn không nổi, đưa tay xoa đầu anh, hết mực nuông chiều: "Bạn gái anh cũng là người có gia thế chứ đùa à."

Sao lại có thể đáng yêu đến vậy chứ.

Hoắc Nhất Ninh hôn lên đôi bàn tay nghịch ngợm của cô.

Một lúc sau, phóng viên Quan đã sắp xếp xong thiết bị ghi hình, còn mượn ghế của Đường Hoài Mẫn, tay cầm tập giấy nhớ tạm thời: "Có thể bắt đầu được chưa a?"

Hoắc Nhất Ninh gật đầu.

Phóng viên Quan bước ra khỏi ống ngắm, đứng phía trước máy ghi hình, nói vài lời mở đầu, tiện thể tuyên truyền phim của Cảnh Sắt, tiếp đến để hai vị tự giới thiệu bản thân.

Hai chiếc ghế được sắp xếp ngang hàng, Cảnh Sắt nắm tay bạn trai: "Xin chào mọi người, tôi là Cảnh Sắt."

Cô nhìn vào ống kính một cái, rồi lại nhìn sang người bên cạnh: "Đây là bạn trai của tôi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự."

Phóng viên Quan bước tới trêu đùa: "Sắt Sắt, cô vẫn còn chưa giới thiệu tên kia kìa."

Cô không muốn nói đẩy thôi, cô sợ những người con gái khác biết được sẽ đến cướp mất anh.

Hoắc Nhất Ninh mỉm cười, phóng khoáng nhìn vào ống kính, dáng vẻ thảnh thơi, hơi dựa vào lưng ghế ghế, ánh mắt pha chút lười biếng tùy ý, lên tiếng: "Tôi là Hoắc Nhất Ninh."

Khí chất này, không phải là người bình thường.

Phóng viên Quan rất tò mò, không biết là thần tiên phương nào có thể cuỗm được tiên nữ quốc dân về tay mình, nhưng anh cũng không tiện hỏi thẳng toẹt về gia thế người ta nên vẫn đi từng bước một: "Cảnh Sắt và đội trưởng Hoắc quen biết nhau từ lúc nào ạ?"

Cảnh Sắt vốn hay cười, lúc này lại càng hớn hở, đôi mắt long lanh: "Tám năm trước, khi tôi học cấp hai."

Phóng viên Quan càng háo hức với câu chuyện của đối phương, rào trước đón sau: "Sớm thế cơ ạ, hai người là thanh mai trúc mã ư?"

Thân phận của Cảnh Sắt rành rành ra đấy, nếu là thanh mai trúc mã thì nhất định bạn trai cô cũng không hề đơn giản.

Cảnh Sắt lắc đầu: "Không phải, là tình yêu qua mạng." Còn lại thì cô không kể chi tiết.

Phóng viên Quan cũng biết điều, không truy vấn thêm, vẫn đi theo hướng tình cảm đôi bên: "Hai người có tiện tiết lộ một chút là ai đã theo đuổi ai không ạ?

Lại là Cảnh Sắt trả lời rất nhanh, không hề ngượng nghịu: "Là tôi theo đuổi anh ay."

Người nào có mắt đều có thể nhìn thấy, cô gái này yêu thích bạn trai của mình đến nhường nào.

Thấy Hoắc Nhất Ninh vẫn im lặng, phóng viên Quan liền chuyển đề tài sang phía anh: "Có đúng như thế không thưa đội trưởng Hoắc?"

Hoắc Nhất Ninh ngồi thẳng, vắt chéo chân, tư thế thoải mái, tay trái nắm tay Cảnh Sắt đặt lên đầu gối, nửa thật nửa đùa: "Vừa đúng mà lại vừa không đúng."

Cảnh Sắt đặt lên đầu gối, nửa thật nửa đùa: "Vừa đúng mà lại vừa không đúng"

Anh thong thả bổ sung thêm một câu: "Là cô ấy theo đuổi tôi, nhưng mà, ngay từ đầu tôi cũng có mưu đồ bất chính với cô ấy."

Mưu đồ bất chính! Thích cái từ này quá đi! Cảnh Sắt cúi đầu, nét cười trên khóe miệng càng lộ rõ.

Người bạn trai này của tiên nữ quốc dân thật hài hước, phóng viên Quan lại hỏi:

"Nụ hôn đầu tiên diễn ra ở đâu ạ?"

Hoắc Nhất Ninh đáp lời ngắn gọn nhưng hàm ý sâu sắc: "Đồn cảnh sát, là tôi hôn cô ấy."

Play ở đồn cảnh sát à, khẩu vị lạ thế.

"Hai người xác định mối quan hệ yêu đương từ bao giờ?"

"Sinh nhật tôi."

Hoắc Nhất Ninh đổi tư thế ngồi, tay đặt lên eo bạn gái một cách tự nhiên, nụ cười nhàn nhạt, hơi lưu manh: "Dưới lá cờ Tổ quốc."

Vị này không phải là cảnh sát sao?

Khí chất vừa lưu manh pha chút phóng đãng này ập thẳng tới trước mặt, khiến quản lý Đường Hoài Mẫn đang đứng cạnh theo dõi có chút động lòng, muốn hỏi anh cảnh sát có ý định đổi nghề hay không, cô đảm bảo anh sẽ nổi như cồn.

Việc hỏi qua đáp lại khiến bầu không khí cũng trở nên nhẹ nhàng, phóng viên Quan bèn thả lỏng hỏi: "Đội trưởng Hoắc thích nhất điểm gì ở Sắt Sắt của chúng tôi ạ?"

Ánh mắt vẫn luôn nhìn vào ống kính của Hoắc Nhất Ninh di chuyển lên trên, lười nhác liếc phóng viên Quan một cái: "Không phải là của các anh, là của tôi thôi."

Ái chà chà, nói hay đấy.

Một người đàn ông như phóng viên Quan cũng bị anh cảnh sát này làm cho xao động: "Sắp tới, hai vị có ý định kết hôn không ạ?"

Hoắc Nhất Ninh quay sang, Cảnh Sắt đang nhìn anh chăm chú, trong đôi mắt cô tràn ngập hình ảnh của anh.

Trái tim của Hoắc Nhất Ninh mềm ra như bông, anh gạt những sợi tóc trên vai cô rồi nhìn vào ống kính: "Sắp rồi."

Cảnh Sắt ngại ngùng cúi đầu mỉm cười, hay lắm! Vui quá! Vui đến mức như muốn nổ tung ngay tại đó.

Đã đạt được một đáp án lý tưởng, phóng viên Quan rất mãn nguyện: "Cuối cùng, đội trưởng Hoắc anh còn điều gì muốn nói với Sắt Sắt không ạ?"

Hoắc Nhất Ninh tựa lưng về phía sau, đồng tử hơi co lại, nhìn vào ống kính, ánh mắt rất tập trung, lại có chút mệt mỏi uể oải. Anh dài giọng chậm rãi nói: "Không vội, còn có vài câu muốn nói với fan hâʍ ɦộ của Sắt Sắt."

Giọng anh vừa trầm lại vừa ấm, từng chữ rõ ràng, nói năng rất có khí khách: "Đừng ai bắt nạt cô ấy, trên mạng cũng không được, đều phải chú ý đến lời nói và hành động. Bạn trai cô ấy là cảnh sát hình sự, biết bắt người đấy."

Mọi người không biết phải nói gì.

Lại là một câu nói bất ngờ không kịp trở tay.

Nói xong, Hoắc Nhất Ninh thu ánh mắt lại, quay sang nhìn cô gái bên cạnh, hỏi một cách rất tự nhiên: "Tối nay đến chỗ em, hay chỗ anh đây?"

Cơ bản ngay từ đầu Cảnh Sắt đã không nhìn vào ống kính mà chỉ chăm chú quan sát đội trưởng nhà cô, cô e lệ rụt rè nhưng mạnh bạo trả lời: "Anh đi đâu thì em đi đó."

Phóng viên Quan cạn lời.

Phần kết cuối cùng là để thề thốt yêu đương mà, sao hai người lại quang minh chính đại nói ra những lời trẻ con không được nghe như thế chứ! Ôi chao, cảnh sát hình sự thời nay đều biết tán tỉnh đến mức này ư?

Đoạn video phỏng vấn được đưa lên mạng ngay chiều hôm đó. Video vừa mới tung ra, fan hâm mộ của Cảnh Sắt đã nổ tung, độ hot nhanh chóng được đưa lên top tìm kiếm.

Ngồi trong nhà mà thức ăn chó rơi từ trên trời xuống, mặc dù đông đảo cộng đồng mạng không kịp phòng bị, nhưng vẫn thưởng thức một cách thích thú.

Đừng có động vào tôi, nhà tôi có quặng, bố tôi là Lý Cương: "Thế giới ơi làm ơn đối xử tốt với đám chó độc thân chúng tôi một tí, muốn chúng tôi gục hết thì mới hài lòng à?"

Ưm ưm a a ôi ôi sướиɠ nghiêng ngả: "Cảnh Sắt à, để ý hình tượng chút đi, tém tém ánh mắt lại @Cảnh Sắt V!"

Công ty thiết kế meme, pm tôi có điều bất ngờ: "Xin các vị chú ý, bộ biểu cảm mê trai mới nhất của Cảnh Sắt đã ra lò rồi, cần thì nhấp vào ảnh đại diện của tôi nhé."

Trương Tiểu Mễ đang đợi Tổ quốc phát người yêu: "Cảnh sát hình sự bây giờ đều đẹp trai thế á? Mê đến mức không khép chân lại được rồi, không được, mị phải phạm tội, đến đồn cảnh sát ngồi không cũng có chồng."

Đừng tưởng tôi 32D sờ vào là 34E đấy không tin sờ thử xem: "Anh cảnh sát bá đạo cùng người vợ yêu nhỏ bé, tất cả các fan coupon đều cười như các bà thím! @Cảnh Sắt V"

Chuyên ngành ngoại ngữ, giá cả dạy học thương lượng riêng: "Sắt Sắt, chị xin lỗi em, từ nay về sau em không còn là nữ thần của chị nữa mà là tình địch của chị. Chị có thể liếʍ màn hình một vạn năm vì gương mặt này của anh cảnh sát."

FA truyền kiếp ăn gạo nhà cậu rồi: "Cặp đôi thứ hai mị hâm mộ sau cặp Sênh Thời, không tin vào tình yêu, nhưng tin tưởng mấy người, chắc gặp ma rồi."

Chân trời mênh mông là tình yêu của tôi: "Trong nhà có súng, đấu không lại, không thể anti đành hâm mộ vậy, Mời! Hai! Người! Lập! Tức! Động! Phòng!"

Bởi vì tâm trạng của Cảnh Sắt tốt quá, mà cảnh phim hôm nay vốn là một cảnh buồn khổ, tốc độ và chất lượng ghi hình không cần nói cũng biết. Đến 6 giờ tối, Cảnh Sắt mới được nghỉ ngơi.

Cô ngồi vào ghế bên cạnh ghế lái, do kết thúc muộn quá nên còn chưa kịp tẩy trang: "Về nhà ạ?"

Hoắc Nhất Ninh cài dây an toàn cho cô: "Anh đưa em đến một nơi trước đã."

Anh đưa cô đến quảng trường tưởng niệm thành phố, ở đó dựng một tấm bia liệt sĩ, còn có trạm gác cảnh sát, lá cờ Tổ quốc tung bay trong gió.

Trời đã tối, hai bên đường đã lên đèn, ánh đèn đổi màu cùng nhịp điệu lên xuống của đài phun nước. Anh dắt tay cô đến trước tấm bia tưởng niệm.

Cảnh Sắt không hiểu: "Tại sao lại đến đây ạ?"

Anh ôm vai cô, xoay người cô lại, rồi ngẩng đầu chỉ lên bầu trời: "Cột cờ Tổ quốc ở đây là cao nhất trong cả Giang Bắc."

Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng: "Hình như anh rất thích cờ Tổ quốc."

Một tay Hoắc Nhất Ninh ôm chặt eo cô, kéo cô vào trong lòng: "Trước kia là thế nhưng bây giờ thì không. Anh đã phản bội nó, nhường vị trí quan trọng nhất cho người khác rồi."

Anh cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, ghé vào tai cô: "Sắt Sắt, chúng mình kết hôn đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.