" Ha…sao tôi phải ghen tị chứ. ", ánh mắt cậu đầy hằn ý nhìn Dương Trì.
Dương Trì từ trước tới giờ luôn kiệm lời để nói chuyện với An Đào nhưng lúc này cậu không muốn nhún nhường trước cậu ta nữa, mặt đối mặt nhìn nhau như thể hai người đã chiến tranh lạnh từ lâu rồi:" Nếu không phải thì tại sao việc để con bé làm đại diện cho bộ phận chúng ta cậu lại phản đối…"
An Đào không để bản thân chịu thua thiệt, cậu khinh khỉnh nói với thái độ kiêu ngạo:" Trong bộ phận chúng ta có rất nhiều người có kinh nghiệm cũng như trình độ không hơn không kém. Vậy tại sao lại để một con nhỏ chỉ mới nhận việc đảm nhận nhiệm vụ quan trọng này chứ. "
Sắc mặt Dương Trì thay đổi đôi nét có phần tức giận:" Phải nói là tôi vô cùng nể cậu trong công việc vì có thể nói trình độ và kinh nghiệm của cậu vượt bậc so với những người ở đây. Nhưng cậu tưởng ai cũng dễ dàng nắm bắt tình hình như vậy sao? Đương nhiên tôi biết lựa chọn một đại diện tốt là một phương pháp an toàn đối với cả bộ phận.
“Nhưng cậu thử nhìn xem có ai trong tổ chúng ta muốn gánh vác trách nhiệm này không? Đương nhiên là không rồi bởi họ cũng nghĩ cho bản thân họ sẽ mất việc. Cứ cho là người có năng lực thì mới được làm người đại diện đi. Và tôi không hề phủ nhận công sức hay năng lực của mọi người.”
Duy Hạ híp mắt lại, tiện thêm lời:" Ha ha…không phải người nào từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duy-nhat-chi-huong-ve-em-anh-sang-cua-anh/3389100/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.