Bởi vì lời này của Nhan Như Ngọc nên tôi lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi. Tôi biết Nhan Như Ngọc muốn làm cho tôi xấu mặt, dù sao thì tôi không có tiền, cũng không phải nhân vật quan trọng gì, trong tay bưng một cái hộp đơn sơ, trông thế nào cũng thấy nó cũng không phù hợp với bầu không khí ở đây.
“Ôi, cô gái, em cũng mang quà đến, mau cho bố anh nhìn một chút.” Khưu Thiên Trường đứng bên cạnh Khưu Quang Chính, khóe miệng cười nhạt, vẻ mặt đầy vô tội cười cười. Mạc Sơ Di đứng ở bên cạnh anh ấy không biết nói gì với anh ấy, nói tận hai lần. Anh ấy nhướng mày cười một tiếng, nụ cười dịu dàng làm đôi mắt tôi đau nhói.
“Thiên Trường, đây là bạn của con à?” Khưu Quang Chính thấy vậy, mở miệng hỏi.
“Gặp nhau mấy lần.” Khưu Thiên Trường không để ý trả lời.
Là gặp nhau mấy lần, ngay lần đầu gặp mặt đã lên giường. Ban đầu vốn là tình một đêm nhưng bởi vì sự lôi kéo của anh ấy biến thành rất nhiều đêm. Tiện thể cũng bắt được trái tim của tôi. Nhưng tôi đứng đây mà cứ cảm thấy mình như thằng hề vậy, bị mọi người chế giễu, vây xem.
“Chị họ, chị cũng không cần giấu giếm, từ khi đến bữa tiệc chị vẫn luôn cầm cái hộp này, chắc bên trong là đồ rất quý giá, không giống em, thứ có thể lấy ra chỉ là bức tranh do chính mình vẽ mà thôi.” Nhan Như Ngọc thấy tôi không có tiến lên, cô ta trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183789/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.