Giờ qua đó giống như nhảy vào hố lửa vậy, đám phóng viên đó sẽ vồ lấy chính thất tôi đây phát ngôn bừa bãi, tôi buông tay anh ta ra, lạnh lùng nói: "Nếu muốn thì anh đi đi, dù sao tôi cũng không để bụng, tùy các người nói thế nào."
"Cô..." Vẻ mặt Tiêu Lạc Thiên trầm xuống, chắc chắn là sắp nổi đóa rồi.
Tôi vênh mặt lên, bày ra vẻ mặt điếc không sợ súng: "Muốn nổi cáu đánh người thì cứ tự nhiên, dù sao hôm nay tôi đến bữa tiệc là vì nể mặt bà nội, làm hỏng việc thì đừng trách tôi không chừa mặt mũi cho anh."
Tiêu Lạc Thiên dường như sắp bị tôi chọc giận đến sắp điên rồi, anh ta nghiến răng nghiến lợi, tôi còn nghe thấy tiếng anh ta nghiến răng, sau đó anh ta bỗng dùng sức lôi tay của tôi đi, bước nhanh tới trước cửa.
Tôi nhất thời không quan sát, không ngờ lại bị lôi đi như vậy, đợi đến khi tôi muốn rời đi đã không kịp, bởi đám phóng viên đó đã nhìn thấy chúng tôi, họ cũng vây lấy chúng tôi, bắt đầu mở miệng hỏi tôi. "Thưa vợ giám đốc Tiêu, hôm nay cô cùng giám đốc Tiêu đến đây có nghĩa tin tức lan truyền trên mạng đều là giả? Hay cô cam tâm tình nguyện vì giám đốc Tiêu, để người khác chen vào tình cảm giữa hai người?"
"Xin lỗi, lời mấy người hỏi hơi kỳ lạ, vợ tôi hoàn toàn không biết trả lời thế nào, Như Ngọc là em họ của chúng tôi, quan hệ của chúng tôi rất tốt, mấy người xem chúng tôi cùng đến tham dự bữa tiệc là biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183782/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.