Vừa tiến vào ngôi biệt thự, nghe thấy đằng sau có tiếng còi xe, Tiêu Lạc Thiên quay đầu lại nhìn, tôi không thể không dừng lại. Chúng tôi đang đóng vai một đôi vợ chồng ân ái, cho dù cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nhưng vì câu nói của bà nội, người nhà họ Triệu có ở đây thì tôi phải diễn cho xong màn kịch này với Tiêu Lạc Thiên.
Anh ta cũng rất nhập vai, khoác tay tôi còn dùng lực để kéo, đến nỗi anh ta dừng lại thì tôi cũng phải dừng lại để đợi. Chiếc xe rất quen, là của nhà họ Đường, bố và Hạ Nghiên Hồng khoác tay nhau bước xuống, tiếp đó là Đường Thanh Thanh, một nhà ba người trông rất hạnh phúc.
Người bước ra từ chiếc xe sau chính là Đường Văn Kỳ và Nhan Như Ngọc, mà tay Nhan Như Ngọc lại đang khoác tay một người đàn ông, đó hiển nhiên là người cùng tham dự bữa tiệc với cô ta. Nhưng tôi hơi bất ngờ, bởi vì người đàn ông đó là Tống Văn Thanh, em trai của Tống Văn Kiệt.
Có điều tôi nghe nói Tống Văn Thanh cũng học vẽ, bọn họ học cùng một trường đại học ở nước ngoài, quen nhau cũng chẳng có gì kỳ lạ, chẳng trách trước đây khi Nhan Như Ngọc bị gây khó dễ, anh ta ra mặt nói chuyện đỡ. Cô ta không có tài năng gì khác nhưng người đứng sau giúp đỡ lại rất nhiều, đến hai anh em nhà họ Tống cũng phục tùng cô ta.
Tôi cảm nhận được bàn tay mà Tiêu Lạc Thiên đang nắm tay tôi bỗng dùng sức, nắm rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183781/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.