Anh ta vẫn giống như bình thường, giọng điệu ôn nhu mà trấn an tôi vài câu.
Anh ta cho rằng như vậy thì tôi sẽ có thể ngoan ngoãn về nhà chờ đợi anh ta trở về giống như trước kia.
Sau đó, anh ta dứt khoát xoay người đi về phía Nhan Như Ngọc, cúi người ôm Nhan Như Ngọc lên rồi đi về phía bên ngoài đám người kia, không có một chút ngập ngừng nào.
Tôi nhìn chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt chua xót cực kỳ khó chịu.
Nhìn đi, tôi hèn hạ biết bao nhiêu.
Tôi đã yêu Tiêu Lạc Thiên thời gian quá dài rồi, dài đến mức khi thấy anh ta gặp nguy hiểm, cơ thể của tôi không quản được mình nữa mà xông lên muốn cứu anh ta như vậy. Bởi vì tôi không thể chịu đựng được khi nhìn thấy anh ta bị một chút thương tổn nào.
Hóa ra, nguyên nhân tôi vẫn luôn không muốn ly hôn với Tiêu Lạc Thiên, hóa ra là bởi vì ở nơi sâu nhất trong tim, tôi không lừa gạt được mình. Tôi vẫn còn yêu anh ta, cho dù tôi cứ luôn nói tôi đã chết tâm rồi, nhưng ở nơi sâu nhất trong tim, phản ứng chân thật này, không lừa được chính bản thân tôi.
Nếu không vì sao tôi lại đeo nhẫn đến bây giờ chứ.
Các phóng viên sau khoảng thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, bọn họ không ngừng chụp ảnh chúng tôi. Anh ta ôm Nhan Như Ngọc, cả người tôi đầm đìa máu tươi, là vợ của anh ta, lại bị quên ở trong một góc.
Tôi dùng hết toàn lực mà hô lớn về phía Tiêu Lạc Thiên: "Tiêu Lạc Thiên, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183746/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.