Tôi cảm thấy Khưu Thiên Trường đúng là máy bay chiến đấu trong máy bay chiến đấu, là tấm gương mà tôi nên học hỏi. Nhưng trong lúc vô tình tôi nhìn thấy Nhan Như Ngọc, cô ta tựa trên người Tang Huyền Trang, vừa rồi còn bày ra một bộ dạng khóc thút tha thút thít, lúc này thì lại nhướn mày với tôi, làm một khẩu âm. Tôi hiểu câu nói kia, cô ta đang nói mày thua rồi. Đúng vậy, tôi thua rồi, vốn tôi đã thua đến thảm hại rồi, không có chút cơ hội chống đỡ nào. Nếu không phải Khưu Thiên Trường và Trương Hân cùng đến cứu cánh, tôi còn sẽ thảm hơn so với bây giờ. Bị xem như là kẻ thứ ba, bị người ta phỉ nhổ, sau đó bị đạp vào trong bụi bậm. Tôi dùng sức tháo chiếc nhẫn kia xuống, đưa về phía Tiêu Lạc Thiên: "Hai năm trước, anh chia tay với Nhan Như Ngọc, là anh tới tìm tôi muốn kết hôn với tôi cũng là anh. Anh nói, sẽ cho tôi hạnh phúc cả đời, cho nên tôi đã gả cho anh. Bây giờ, nhẫn trả lại cho anh, anh đã muốn ly hôn với tôi như vậy rồi, tôi thành toàn cho anh." Đây là lần đầu tiên tôi ở trước mặt mọi người nói đến chuyện ly hôn. Tiêu Lạc Thiên kinh ngạc nhìn tôi, anh ta không nhận lấy chiếc nhẫn, ngược lại đang do dự cái gì đó. Tất nhiên tôi sẽ không cho rằng có phải Tiêu Lạc Thiên đã bắt đầu niệm tình cũ rồi hay không, tôi mạnh mẽ nhét chiếc nhẫn vào trong tay anh ta. "Anh Tiêu." Nhan Như Ngọc kêu lên một tiếng, trong mắt cô ta vẫn còn nước mắt. Cô ta lướt qua đám người, thẳng tắp nhìn Tiêu Lạc Thiên, hai người nhìn nhau, trong mắt đều mang theo vẻ thâm tình. Tôi đã nhìn chán cái cảnh như vậy rồi. Hôm nay thái độ của Nhan Như Ngọc hoàn toàn nói cho tôi biết, cô ta trở về chính là vì Tiêu Lạc Thiên, mà tôi đã không muốn tranh giành với cô ta nữa rồi. Ngay đúng lúc này, bên ngoài nhà hàng bỗng nhiên có một đám phóng viên vọt vào, súng dài pháo ngắn xông về phía chúng tôi, vừa chạy vừa hỏi: "Cô Nhan, là hoạ sĩ trường phái mới, cô đều có danh tiếng ở cả trong nước và nước ngoài, nhưng lại có tin nói rằng cô là kẻ thứ ba phá hoại gia đình của người khác, là như vậy sao?" "Tổng giám đốc Tiêu, anh và cô Nhan có quan hệ gì? Anh đã kết hôn rồi sao? Vợ của anh là ai? Nếu cô Nhan muốn gả cho anh, vợ của anh giải quyết như thế nào, anh xác định muốn bỏ người vợ của mình sao?" Tôi nên cảm thấy vui mừng vì lúc Tiêu Lạc Thiên cưới tôi không tổ chức tiệc, cho nên từ khi làm mợ chủ nhà họ Tiêu truyền thông cũng chưa từng gặp tôi. Lúc đám người chạy ào tới, Khưu Thiên Trường tay mắt lanh lẹ đưa tôi ra khỏi vòng vây. Trương Hân ở phía sau giúp tôi ngăn chặn phóng viên. Cô ấy là cô chủ của nhà họ Trương, đám phóng viên có hứng thú với cô ấy hơn là tôi. "Đi thôi, chúng ta mau chóng rời đi. Nếu như em bị phóng viên chụp được mặt, về sau sẽ rất phiền phức." Thân hình cao lớn của Khưu Thiên Trường vững vàng ngăn đám người lui tới, để cho tôi không bị dòng người va chạm phải. Mà chồng của tôi, thì lại bảo vệ nữ thần trong lòng của anh ta ở phía sau. Tôi không nhịn được mà quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, có lẽ tôi thật sự có chút hèn hạ, cho dù đã tới giờ khắc này rồi, tôi vẫn còn muốn xem xem, rốt cuộc anh ta sẽ nói với truyền thông như thế nào. Ngay từ đầu tôi đã kỳ vọng với Tiêu Lạc Thiên quá lớn, tôi vẫn luôn hy vọng anh ta không phải vô sỉ như vậy. Cũng may cuối cùng thì Tiêu Lạc Thiên cũng không dám nói lung tung với truyền thông, Tang Huyền Trang muốn nói chuyện lại bị anh ta trách cứ. Cánh tay đặt ở trên bả vai tăng thêm lực đạo, tôi đau đến mức nhíu mày. Tôi nhìn Khưu Thiên Trường một cái, vẻ mặt của anh ấy không vui vẻ gì, hiển nhiên là bởi vì tôi lại nhìn Tiêu Lạc Thiên rồi. Tôi đang muốn rời khỏi, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy đèn treo trên nóc nhà đang lung lay kịch liệt dường như sắp rơi xuống. Phản ứng của thân thể nhanh hơn não, tôi dùng sức vung cánh tay của Khưu Thiên Trường, bước nhanh vọt vào trong đám người, dùng sức mà đẩy Tiêu Lạc Thiên ra. Đèn treo sượt qua bả vai của tôi mà rơi trên mặt đất, phát ra tiếng rầm, thủy tinh vỡ vụn văng ra khắp bốn phía rơi lên trên cánh tay và trên đùi của tôi. Đây đã là vận may của tôi rồi, nếu không phải tôi chạy nhanh, lùi xa, cứu được Tiêu Lạc Thiên, đèn treo đã rơi trúng đỉnh đầu của tôi rồi. Tiêu Lạc Thiên đại khái không nghĩ tới ở thời điểm mấu chốt nhất, tôi chẳng những không rời đi, ngược lại còn xông lên. Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, thì thào mà hô lên một câu: "Đường Vân." "Anh Tiêu, chân của em đau quá." Nhan Như Ngọc ôm lấy miệng vết thương bị thủy tinh cắt trúng trên chân, nước mắt ầng ậng nhìn Tiêu Lạc Thiên. Tiêu Lạc Thiên nhìn thấy vết thương trên chân của cô ta, trong lòng anh ta cả kinh. Anh ta lại quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, bỗng nhiên nhét nhẫn vào trong tay của tôi, cường thế mà nói: "Chuyện ly hôn, chúng ta trở về rồi nói, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]