Bố bèn nói với tôi: "Đứa bé ngoan, con có thể vẽ cùng nhau mà. Vẽ cả bố và mẹ vào cùng một chỗ, tốt nhất là để cho chúng ta ôm con. Đây là ảnh gia đình một nhà ba người chúng ta, thật tốt biết bao bởi vì chúng ta là một gia đình hạnh phúc."
Tôi vui vẻ gật đầu, chiếc bút kia bắt đầu vẽ rất nghiêm túc, bỗng nhiên, Nhan Như Ngọc nhút nhát rụt rè đứng trước mặt tôi, cũng muốn vẽ tranh.
Tôi tỏ vẻ có thể chia bút cho cô ta một chút, nhưng bỗng nhiên cô ta lại té lăn trên đất mà khóc lớn lên, vừa khóc vừa nói: "Em chỉ muốn vẽ tranh mà thôi, chị đừng có ghét em, em sẽ rất ngoan mà."
Bác đi tới, ôm lấy Nhan Như Ngọc mà bắt đầu khóc, tôi không biết phải làm sao, hoàn toàn không rõ vì sao Nhan Như Ngọc lại khóc.
Bố đi tới răn dạy tôi phải chăm sóc cho em gái. Mẹ không nói gì, ôm lấy tôi đã bị dọa cho choáng váng mà bắt đầu an ủi tôi, bảo tôi không cần phát sinh xung đột với Nhan Như Ngọc.
Tôi nói tôi không ức hiếp em gái, là chính cô ta khóc. Bố không tin, còn muốn đánh tôi, sau đó, bộ bút vẽ đầu tiên trong cuộc đời tôi biến thành của Nhan Như Ngọc.
Tôi rất buồn, nhưng mẹ rất nhanh lại mua cho tôi một bộ giống y như đúc, nhưng tôi lại cảm thấy có chỗ nào đó đã khác rồi.
Rất nhanh, Hạ Nghiên Hồng dẫn theo Đường Hoài Thương xuất hiện ở trong nhà, mẹ khóc suốt cả một buổi tối, tôi làm tổ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183747/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.