Chỉ là Khưu Thiên Trường không thuận theo bỏ qua cho tôi, anh ấy gọi điện thoại lại cho tôi. Tôi tắt điện thoại, quyết định không thừa nhận rốt cuộc chính mình đã nhắn cái gì. Nhưng mà điện thoại vang lên một lần lại một lần, có vẻ nó đặc biệt cố chấp giống anh ấy vậy.
Tôi không còn cách nào khác nên đành phải nhận điện thoại, cố gắng để cho giọng của mình bình thường một chút, tôi hờ hững nói: “Tất cả những gì em nói đều do ấn nhầm chữ, anh đừng hỏi nữa có được không?”
“Ấn nhầm cái gì? Cậu và Tiêu Lạc Thiên xảy ra chuyện gì vậy?” Trương Hân ở bên kia điện thoại hỏi lại.
Trong lòng tôi giật mình, tự vỗ ngực mình cho đỡ sợ. Thật may quá, lời tôi vừa mới nói không bất kỳ chỗ nào không ổn. Nếu vừa rồi tôi thật sự kêu lên tên Khưu Thiên Trường, vậy thì là một chuyện cực kỳ phiền phức. Tuy rằng Trương Hân là bạn tốt của tôi, cô ấy.sẽ không phản bội tôi nhưng tôi rất sợ phiền toái và càng không muốn giải thích cái gì.
Trước khi tôi hoàn toàn phân rõ giới hạn với Tiêu Lạc Thiên, ít nhất tôi cũng không thể để mọi chuyện ầm ĩ lên. Như vậy thì đối với người nào cũng không có lợi, tôi hoảng hốt nói: "Tớ và anh ta cãi nhau cũng không phải ngày một ngày hai, cậu không cần phải kinh ngạc như vậy. Cậu tìm tớ có việc gì à?" “Cậu đấy, chính là cậu đối xử quá tốt với Tiêu Lạc Thiên. Người đàn ông này chính là kẻ đê tiện, cậu càng đối tốt với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183721/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.