Tôi nhắn tin trả lời ngay: "Không cần đâu, em đã ra viện rồi."
Tôi lướt tay trên bàn phím, cuối cùng tôi vẫn không dám gửi đi câu nói: Sau này đừng liên lạc nữa. Tôi là một con người đầy mâu thuẫn, vì mất đi quá nhiều nên mới biến thành bộ dạng như bây giờ. Không muốn cho đi nhưng lại muốn nhận được sự ấm áp.
Khu bắt taxi đến câu lạc bộ, tôi nhận được cuộc gọi từ Trương Hân, cô ấy là bạn thân cũng là chị em tốt của tôi. Cô ấy là một người nghĩ gì nói đó, vừa mở miệng ra đã trêu chọc tôi: “Tớ bảo này, cho dù cậu đã là vợ của người ta và đang có một cuộc sống ấm êm hạnh phúc cũng đâu cần phải suốt ngày chìm đắm trong cái tổ ấm tình yêu kia, thỉnh thoảng nên đi ra ngoài gặp gỡ, tình yêu cũng đâu có biến mất đâu.”
Tôi không kìm được nên nở một nụ cười cay đắng, kết hôn đã hai năm thật sự khiến tôi đánh mất bản thân quá nhiều, chả trách lúc nào Trương Hân cũng xỉa xói tôi. Trước kia tôi thấy ngọt ngào, giờ tôi chỉ thấy xót xa, không ngờ cuộc sống tôi lại thành ra thế này.
Đó là thế giới chỉ có một mình Tiêu Lạc Thiên.
“Đúng lúc hôm nay tớ có chút chuyện, muộn một chút mới có thời gian, Hân, cậu có chuyện gì không?”
“Buổi họp mặt toàn là người quen thôi, địa điểm là câu lạc bộ 301, nhất định cậu phải đến đấy. Nếu không thì tớ sẽ nghỉ chơi với cậu luôn.” Tính trẻ con của Trương Hân lại nổi lên.
Vừa nghe đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183711/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.