Ly pha lê rơi xuống đất làm phát ra tiếng động thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đều hướng qua đây, bao gồm cả Tiêu Lạc Thiên. Mặt tôi vô cảm xua xua tay nói: “Xin lỗi, trượt tay, các vị cứ tiếp tục.”
“Chị họ, hóa ra chị cũng ở đây, thật trùng hợp.” Nhan Như Ngọc nghiêng đầu, nụ cười thật xinh đẹp và hồn nhiên, nhưng tôi lại không hề có chút vui mừng khi gặp người quen, tôi đã chịu quá nhiều thiệt thòi vì nụ cười này rồi, thế nên lúc ở nhà họ Đường tôi mới trở thành con sâu đáng thương bố không thương mẹ không yêu, đến người hầu cũng bắt nạt tôi cho được.
Mọi người và anh ta nhìn tôi, tôi nhìn anh ta, không khí có vẻ cực kỳ ngượng nghịu. Sau khi Tiêu Lạc Thiên nhìn thấy tôi, vẻ mặt vốn kích động của anh ta bỗng thay đổi thành dáng vẻ không vui, như thể tôi là khách không mời mà đến. Anh ta lạnh lùng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Tôi sờ tóc, nói một cách không quan tâm: “Vừa bàn chuyện hiệp định, tiện thể qua đây xem.”
“Tôi còn cho rằng là ra ngoài ăn chơi thác loạn cơ, ăn mặc nóng bỏng như vầy, không biết còn tưởng ra ngoài dan díu với ai đấy.” Tống Văn Kiệt cười nhạt, đả kích tôi không chút nể tình.
“Tôi khinh, cái mồm Tống Văn Kiệt anh đi ăn phân là vừa!” Trương Hân nói chuyện vẫn luôn thô lỗ như vậy, cô ấy nện cái ly lên bàn và bắt đầu mắng chửi, tôi giữ chặt cô ấy, lắc lắc đầu. Sau đó tôi nghiêng đầu nhìn Tiêu Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-van-em-la-cua-toi/1183712/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.