Nguyên nhân chính khiến cơn giận của Giang Nghị bùng cháy chính là gặp phải âm binh Tần Thiên Vũ sau khi ăn trưa xong, chuẩn bị bàn giao công việc. Tần Thiên Vũ vẫn giữ cái vẻ chính khí ấy, nhưng lại khiến Giang Nghị chỉ muốn sút cho một cái vào mõm nó. Trước mặt cậu, nó dám cao ngạo với Tiêu Thanh nói:
“Nếu anh đồng ý rời xa Giang Nghị, tôi có thể cân nhắc xem có nên quen anh hay không, đồng thời anh cũng không cần phải thôi việc.”
Giang Nghị lên cơn, ngay trước mắt cậu dám đe dọa người yêu cậu? Nghĩ cậu dễ bắt nạt đến thế? Giang Nghị cười gằn trong lòng, người ngoài chỉ biết đến cậu với nụ cười như ánh mặt trời, nhưng cậu không ngại để có khác mở mang một chút, thấy được mặt tối bên trong cậu. Giang Nghị đang chuẩn bị cất lời thì Tiêu Thanh không nhịn được ợ một tiếng, đồng thời xoa bụng mình nói:
“Cậu là ai? Sao lại chặn đường tôi?”
Tần Thiên Vũ nghe được lập tức tái nhợt mặt lại rồi hừ một tiếng bỏ đi. Giang Nghị bật ra nụ cười, lần đầu tiên cảm thấy chứng mù mặt người của Tiêu Thanh thật là tốt, làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Nhớ năm đó Tiêu Thanh phải mất hai năm mới nhớ được cậu. Người mặt chứng mù mặt người kinh niên như anh làm sao có thể nhớ mặt loại ảo tưởng kia được?
Sau đó không lâu, Tiêu Thanh ở khu nhà mình tự mở một phòng khám tư nhân, y tá ở bệnh viện biết tin cũng tự động từ chức để theo anh. Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tu-tu-nguoi-lau-dai/1975081/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.