Thời gian chậm rãi trôi qua theo từng làn gió thổi mang theo những chiếc lá khô rơi xuống đầy mặt sân, bức tranh mà chính tay Hạ Tố Mẫn vẽ cuối cùng cũng được hoàn thành. Âm thanh không lớn cũng không nhỏ vừa đủ nhẹ nhàng lọt vào tai Lam Ngọc, Hạ Tố Mẫn cất tiếng: “Vẽ xong rồi!”
Lam Ngọc mở mắt ra, bức tranh được đưa vào tầm mắt.
“Vẽ rất đẹp!” Lam Ngọc nở nụ cười tán khen.
Hai chị em trò chuyện với nhau đến tận xế chiều, không biết đã nói bao nhiêu chuyện trên trời dưới đất hay là những câu chuyệ ôn lại thời niên thiếu mà thoát cái tàn dương của buổi xế chiều đã buông xuống. Lam Ngọc bắt taxi rời đi trước, còn lại Hạ Tố Mẫn vẫn ở đó mở điện thoại lên với vẻ chần chờ.
“Mình có nên gọi cho anh ấy không nhỉ?” Hạ Tố Mẫn tự hỏi lòng mình.
Nhưng hỏi thì hỏi thế thôi chứ ngón tay thì bấm vào nút gọi, hai ba hồi chuông đầu reo lên thì rất nhanh đã kết nối được với đầu dây bên kia.
“Alo.” Dương Trác Diệc ở đầu dây bên kia lên tiếng.
Đầu dây bên đây Hạ Tố Mẫn bất giác mỉm cười, âm thanh trầm ấm vừa đủ lớn để lọt vào tai cô chạy xuống tận tim.
“Anh đã ăn chưa? Chúng ta đi ăn lẩu nhé?”
Dừng khoảng trống khoảng hai giây, giọng nói Dương Trác Diệc truyền qua máy: “Được, em đang ở đâu? Tôi cho người qua đón em.”
Cúp máy, Hạ Tố Mẫn phấn khởi ngồi đợi người đến rước. Đây được tính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tong-anh-la-anh-sang-doi-em/2656663/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.