Thế mà Lam Ngọc lại lắc đầu: “Không, anh ấy không hề biết. Bố muốn em đi du học, mẹ cũng đã lập ra kế hoạch sẵn cho em rồi. Ba tháng nữa máy bay sẽ cất cánh.” Lam Ngọc dè dặt nói.
Đi du học? Tin tức này càng làm người chị họ Hạ Tố Mẫn này cũng hoang mang theo.
“Chẳng phải em đang ở thành phố Z này rất bình thường sao? Ý chị là mọi chuyện đều đang diễn ra rất tốt kia mà?”
Lam Ngọc chặt lưỡi buồn rầu mà thở dài: “Bố đã liên hôn với gia tộc William, hậu duệ của gia tộc ấy là một người tên Ali William hiện giờ đang làm giảng viên của ngôi trường mà em sẽ đi du học.”
Hạ Tố Mẫn im lặng nghe em gái mình nói tiếp.
“Chuyện thật như đùa đúng không? Thật ra ban đầu em còn tưởng bố chỉ doạ em để em không quậy phá sau việc ở đồn cảnh sát kia. Nhưng hoá ra bố và mẹ đã sắp đặt sẵn hết rồi, chỉ đợi ngày máy bay cất cánh.”
Sau câu nói đó, trả về cho xung quanh một khoảng im lặng khá lâu. Dè dặt suy nghĩ về câu nói tiếp theo của mình, nửa muốn nói nửa muốn không nhưng cuối cùng Hạ Tố Mẫn vẫn phải cất tiếng: “Vậy thì…đàn anh Tống Trị thì sao? Tình cảm đó của em thì sao?”
Lam Ngọc lại thở dài ngước mặt lên nhìn những hạt nắng xuyên qua tán cây rọi xuống. Là những tia nắng của mùa hè thơ mộng đầy ước mơ, là tia nắng của tuổi trẻ nhiệt huyết, là tia nắng âm thầm len
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tong-anh-la-anh-sang-doi-em/2656665/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.