Quả nhiên không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, nhất là một người đặc biệt như Dương Trác Diệc. Thang máy đã kêu ting lên một tiếng rồi cửa dần dần mở ra, hai người tây trang chỉnh tề ấy đưa tay ra làm động tác mời rồi trịnh trọng nói: “Mời cô bước vào căn phòng phía trước.”
Đối diện trước tầm mắt của Hạ Tố Mẫn giờ đây là một cánh cửa bằng gỗ rất to, chỉ cần đưa tay đẩy nhẹ vào là cô có thể gặp được người cô muốn gặp. Nhớ lại những giây phút đầu tiên Hạ Tố Mẫn cô gặp gỡ người đàn ông mù này, tiếng đàn của anh không nhanh không chậm vừa hay đủ lọt vào tai của cô để lại một dư âm ấn tượng khó phai.
Hạ Tố Mẫn cô không tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, cô chỉ tin vào những cuộc gặp gỡ sau đó nữa. Đúng là như thế thật, chính bản thân cô cũng không ngờ lần gặp thứ hai ấy đã khiến cái nhìn không tốt từ ban đầu của cô dành cho anh trở thành một ấn tượng đặc biệt.
Nghĩ đến đây, nhịp tim của Hạ Tố Mẫn bất giác đập liên hồi, cô hơi căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay của mình, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi lại mở mắt ra.
Bước chân tiến lên phía trước, tay cầm nắm cửa đẩy vào. Bóng lưng quen thuộc từng xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của cô đã dần hiện rõ ra. Vì là phòng VIP nên là chiếc bàn tròn rất lớn, Dương Trác Diệc ngồi im lặng ở đó, ánh nắng chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-tong-anh-la-anh-sang-doi-em/2656662/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.