Tôi và Đức Cường vốn có lòng tốt mang hồn phách thầy Phong tới trả lại cơ thể thầy vậy mà lại bị cha thầy Phong trói lại. Hơn nữa còn nói chúng tôi là yêu ma gì đó, lại còn niệm một đóng kinh văn cho chúng tôi nghe. Một ông lão kì lạ chúng tôi đã chịu đủ rồi không ngờ còn xuất hiện thêm một ông nữa. Tuy rằng cuối cùng ông ta có thả Đức Cường ra nhưng lại nhất quyết bắt tôi phải ở lại. Tôi đây đương nhiên không chịu ngồi đôi co với ông ta cả buổi. Xem sắc trời đi tối thui luôn rồi đó, vậy mà ông lão này còn không chịu thả tôi đi.
Được rồi tôi không phủ nhận là ông ta nói đúng, trong người tôi có chứa nội đan của Bạch Thanh Phong. Dù ông ta giữ tôi lại xuất phát từ thiện tâm đi nữa nhưng người như ông ta vậy không phải vô lý lắm sao? Tôi không hiểu cao nhân đắc đạo gì lại bắt ép một cô gái chưa thành niên như tôi qua đêm ở một nơi xa lạ. Luôn miệng nói muốn giúp tôi, muốn cứu tôi vậy mà lại trói tôi không chịu mở ra. Ông ta là đang giúp tôi hay xem tôi như yêu ma mà bắt lại vậy hả?
Bầu không khí trong nhà dần trở nên căng thẳng, sư phụ Hải Nam nhất quyết không chịu thả tôi, Hải Nam thì hết lời khuyên nhủ. Còn Đức Cường có vẻ sắp đến giới hạn chịu đựng rồi. Tôi thấy cậu ấy chạm vào điện thoại trong túi quần. Dám chắc nói thêm mấy câu nữa là cậu ấy gọi báo công an thật luôn đó.
Tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-toi-bien-thanh-my-nam-roi/353151/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.