Lúc tôi và Đức Cường về tới nhà thì đã hơn 11 giờ đêm rồi, đèn ở phòng khách vẫn còn sáng xem ra có người chờ chúng tôi về. Mà cũng đúng thôi tôi và Đức Cường nói đi một lúc vậy mà tới tận khuya còn chưa về, hơn nữa còn không nghe điện thoại. Tôi đứng lại nhìn vào màn hình điện thoại đang reo của mình. 45 cuộc gọi nhỡ, 23 tin nhắn messenger, 6 tin nhắn sms. Tôi đưa mắt nhìn Đức Cường cũng đang nhìn vào màn hình điện thoại của cậu ấy.
" Chúng ta giải thích sao đây?"
Tôi khẽ hỏi, Đức Cường nhíu mày suy nghĩ rồi trả lời.
" Hay là... cứ nói lúc chúng ta trở về thì bị lạc đường..."
Tôi vội lên tiếng nói.
" Vậy còn điện thoại thì sao? Chúng ta không nghe cũng không gọi về".
Đức Cường lại nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng cậu đưa mắt nhìn tôi nói.
" Ây... Tao không biết...! Mày thử nghĩ cách đi!"
Kì này tôi rơi vào im lặng, Đức Cường bên cạnh cũng im lặng. Chúng tôi đứng tầm 10 phút, chân cũng bị muỗi đốt sưng tấy lên. Bỗng nhiên từ sau lưng tiếng của anh Thức vang lên đầy gấp gáp. Có vẻ anh mới chạy từ đâu về, người đầy mồ hôi mặt thì đỏ bừng lên.
" Mặc Linh! Đức Cường! Hai đứa... hai đứa đi đâu vậy hả? Có biết mọi người lo lắng lắm không? Anh vừa chạy đi khắp nơi tìm hai em đó..."
Tôi và Đức Cường cùng nhìn nhau, đoạn tôi cuối mặt xuống nói.
" Em xin lỗi...! Tụi em không cố tình về trễ... chỉ là... chỉ là..."
Tôi vừa nói vừa nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-toi-bien-thanh-my-nam-roi/353152/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.