" Sao lại như vậy được chứ? Các ngươi..."
Ông đưa khuôn mặt ngạc nhiên nhìn chúng tôi rồi lại niệm chú lần nữa, tấm 10 phút sau vẫn không có biến chuyển gì xảy ra với chúng tôi cả. Ông lùi lại nhìn chằm vào tôi và Đức Cường.
" Không thể nào, ngay cả chuông Tam Quang cũng không khiến các ngươi hiện thân được sao?"
Tôi nhìn sang Đức Cường, nãy giờ vẫn giữ im lặng mà quan sát ông lão trước mặt. Sợi chỉ trói quá chặt chúng tôi có vùng vẫy cũng không có tác dụng gì cả, mà la hét thì lại càng vô dụng hơn nên định bụng là xem ông ta làm gì tiếp theo. Lúc này Đức Cường không nhịn được mà lên tiếng.
" Ông rốt cuộc muốn làm gì đây?"
Dựa theo tôi quan sát nãy giờ và câu nói của ông ta, tôi nghĩ hình như ông có chút hiểu lầm gì đó. Có vẻ ông ta tưởng chúng tôi là yêu ma quỷ quái gì đó hay sao thì phải. Tôi mới lên tiếng nói.
" Ông ơi! Chúng cháu là người thật mà. Ông có hiểu lầm gì đúng không ạ?"
Ông ta nhìn chúng tôi bằng đôi mắt tức giận.
" Các ngươi đừng lừa ta. Lúc các ngươi tới đây ta đã thấy trong balo của thằng nhóc đó có vài mảnh hồn phách. Đứa trẻ bình thường sao lại có mảnh hồn phách được. Chắc chắc nó tu quỷ đạo hay là yêu ma gì đó hóa thành người. Con ngươi dù bề ngoài quả thật là con người nhưng ta ngửi được mùi hồ ly trên người ngươi. Không biết các ngươi dùng cách gì... đợi sư huynh của ta tới nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-toi-bien-thanh-my-nam-roi/353150/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.