Một già một trẻ bước chậm trong hoa viên sau con mưa, hiện tại đang là thời điểm giao mùa giữa mùa hè và mùa thu, mùi hương thơm ngát của Quế Hương cũng làm cho Mộ Phi Sắt thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được thở ra một ngụm trọc khí. Nàng mặc dù cũng không thích hài tử tám tuổi kia, nhưng dù sao bây giờ mình cũng mang danh nghĩa là “tỷ tỷ” của hắn, sao có thể nhìn “đệ đệ” mình được cưng chiều mà sinh hư đây.
Ý nghĩ có điểm tà ác, khóe miệng Mộ Phi Sắt mỉm cười đạm bạc, lão giả đi phía trước nàng đột nhiên lên tiếng hỏi: “Sắt Nhi, chuyện tình ở Thiên Hồn học viện ta cũng đã nghe nói qua.”
Mộ Phi Sắt cúi thấp đầu, nhẹ giọng đáp: “Gia gia, Sắt Nhi đã làm phụ kỳ vọng của người.”
“Không trách được ngươi chuyện mất Hồn Nguyên Lực, ta đây cũng rất đau lòng. Hôm sau ta đi thỉnh mấy ngã ngự y thay ngươi xem bệnh.” Mộ Thiên Hạc khoát tay, quay đầu nhìn đứa cháu gái tràn đầy yêu thương.
Đi tới cái thế giới này, ngoại trừ Mộ Ngôn cùng Vân Nhược Lan, tựa hồ không còn người nào trò chuyện ôn hòa cùng mình như vậy, Mộ Phi Sắt không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, chứng kiến mặt mũi gia gia tràn đầy nhu hòa, trong nội tâm cũng không khỏi ấm áp, ôn nhu nói: “Tạ ơn gia gia đã hao tâm tổn trí.”
Mộ Thiên Hạc có chút không để ý nhiều đến lời cảm ơn của Mộ Phi Sắt mà tiếp tục hỏi: “Sắt Nhi, sau khi hồi phủ thì đã có ý định gì chưa?”
Ý định? Vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-linh-chu/10013/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.