Lăng Thất…à không! Bây giờ phải là Mộ Dung Sắt, nàng đi đến trước cửa của đại đường, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng khóc của trẻ con, thật giống như khóc tang a! Thật náo nhiệt!
Mộ Phi Sắt khẽ nhếch miệng cười, cước bộ nhẹ nhàng bước thẳng vào, không đợi mọi người trong nội đường lên tiếng, nàng đã nhẹ nhàng khom người cúi đầu hướng các trưởng bối thỉnh an, xong liền thẳng sống lưng đứng đó, giống như Ngạo Tuyết Đông Mai, làm cho mọi người kinh ngạc.
“Sắt Nhi, thân thể đã đỡ hơn chưa?” Bởi vì xử lý chính sự rất vất vản nên giọng nói có chút mệt mỏi, trên mặt Mộ Thiên Hạc nổi lên nhàn nhạt nhu hòa nhìn Mộ Phi Sắt, không giống như một người trưởng giả, nhìn rất thân thiết.
“ Đa tạ gia gia quan tâm, vì Sắt Nhi bất hiếu, làm cho người hao tâm tổn sức!” lời vừa nói ra làm cho mọi người trong nội đường một trận kinh hoảng, nhất thời không nói được lạ chỗ nào, chỉ đành nhẫn nại chờ đợi Mộ lão gia đáp lại.
Mộ Thiên Hạc hiện lên chút dị sắc trong mắt, vuốt râu mỉn cười: “Thân thể ta không có gì đáng ngại. Hôm nay con trở về thuận tiện an tâm điều dưỡng một thời gian ngắn. Những chuyện khác để sau hãy nói. Mau tới đây ngồi xuống đi.”
“Dạ vâng gia gia.” Kính cẩn đáp lại, Mộ Phi Sắt ngồi xuống ghế dựa có lót đậm mềm phía cuối cùng, tay lơ đãng đung đưa để lộ ra sinh vật dài thân mình trơn trượt, cũng làm Mộ Ngôn chú ý.
“Sắt Nhi, trong tay ngươi …?” câu hỏi chưa nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-thanh-linh-chu/10012/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.