"....."
Lâm Thu Đồng không lên tiếng, lấy một miếng rau sống, nhét vào họng Tô Tú.
"Bớt nói lại, cậu chả biết chuyện này ngay từ đầu rồi, bớt đem nó ra trêu ngươi tớ!"
Cho tới nay Lâm Thu Đồng chưa từng thừa nhận Thẩm Cảnh Nhiên là mẹ ghẻ mình! Cô mâu thuẫn với chuyện đó, nên bình thường Tô Tú cũng không dám nhắc tới Thẩm Cảnh Nhiên. Lâm Thu Đồng hung hăng đâm đâm con hàu, đâm nát bét, Tô Tú bận rộn cản cô lại.
"Ê, cậu cái đồ phá của này!"
Lâm Thu Đồng đâm đến vui vẻ, bên cạnh đột nhiên có người đi qua, đụng phải cùi chỏ cô, Lâm Thu Đồng ngẩng đầu nhìn, người đụng phải cô là một người đàn ông, cũng quay đầu nhìn lại, mắng nhiếc.
"Chết tiệt! Bị mù à!"
"Mày thử nhắc lại xem?"
Trong lòng Lâm Thu Đồng đang khó chịu sẵn, ném đôi đũa trong tay, bỗng đứng dậy, Tô Tú đi qua kéo cô lại ấn cô ngồi xuống, Lâm Thu Đồng vẫn đứng sừng sững bất động. Tên đàn ông rõ ràng cũng đang say khướt, Tô Tú thì không muốn gây chuyện liền tới cạnh Lâm Thu Đồng thấp giọng nói.
"Được rồi, đừng so đo, chỉ là một gã say khướt thôi mà."
"Tao nói! Con mẹ nó mày bị mù à? Tao thấy mày không những bị mù, mà tai cũng điếc luôn, hả!"
Tên đàn ông uống rượu, rất phách lối, muốn ra vẻ tiến lên đẩy đẩy Lâm Thu Đồng, quay lại thấy Tô Tú dáng người nhỏ nhắn, cười hề hề nói.
"Bé cưng, anh mời em một ly nhé, ngay đằng trước kia thôi."
Vừa nói, vừa đưa tay tới, Lâm Thu Đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nu-vi-hoan/990693/chuong-10.html