Ngày hôm sau tôi đến bệnh viện cùng mẹ. đúng như hôm qua chú nói. Tôi được nằm vào cái máy chụp to tướng. nó quét tôi 1 lượt từ trên xuống dưới. sau khi có kết luận của bác sĩ, tôi được đưa vào bên trong.
- để em qua làm thủ tục cho cháu nhập viện.
Chú bước ra ngoài thì một lúc sau bố tôi và Minh đến, thấy Minh tôi cười toe.
- em có sao không?
- em ko sao.
- bao giờ được về?
- bác sĩ bảo cần nằm lại theo dõi.
- thế mà nói không sao.
- em ko sao thật mà. nhưng mà em đói rồi, ra mua cho em cái gì ăn đi.
- em ăn gì?
- bánh mì kẹp.
- đợi anh chút.
Minh đi nhanh ra cửa. tôi mới nhớ ra gọi với anh lại.
- Minh… nhớ ko được cho sốt nhé.
Sau cậu nói đó cả bố mẹ đứng im nhìn tôi. bố tôi đưa tay lên sờ trán tôi, hai mắt ông mở to tướng.
- con… con thấy trong người sao ko?
- ko ạ
- có đau trong đầu không.
- ko
mẹ tôi gạt vôi nước mắt.
- thằng Vinh nó bảo nếu ko chữa nhanh sẽ ảnh hưởng đến tâm thần. đấy anh thấy chưa. Anh còn bảo thủ.
- bảo thủ cái gì. Thì con đang lành lặn thằng đéo nào nghĩ nó bị thế.
- mà nó chỉ nhìn ra thằng Minh hay em đi xin cho con cái bùa đi, xin nhiều vào, hay mời thầy về cúng cho nó, làm thế nào thì làm nhanh nhanh lên.
bố tôi có vẻ cũng sốt ruột, ông thở dài.
- con ko sao.
Tôi cười,
- uh…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-da-yeu/34449/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.