Sáng hôm sau chú ngủ dậy muộn. Có lẽ sau cả một quãng đường dài vất vả cùng với việc có tôi nằm cạnh chú như ngủ ngon hơn. Tôi dậy sớm lấy đồ ăn cho chú. thú thực thì ở mảnh đất nghèo nàn này. đồ ăn cũng chỉ là bát cơm trắng với cá kho thôi. thế cũng là may lắm.
Tôi mò vào chỗ chú ngủ, kiểm tra quần áo chú. hôm qua đi đường tối, cho nên quần áo lấm lem hết cả. bình thường chú là người sạch sẽ, ấy vậy mà giờ cũng bất chấp, từ bỏ nguyên tắc vì tôi. Có cái gì đó thấy xúc động vo cùng.
Đang hi hoay tự nhiên có 1 bàn tay kéo tôi ngã nhào xuống. trên chiếc giường. đúng hơn là 2 tấm gỗ được ghép lại với nhau. Chú ôm chặt lấy tôi. miệng tủm tỉm còn mắt nhắm nghiền.
- làm cái trò gì vậy?
- nằm im đi.
- người ta thấy thì người ta cười cho đó.
- kệ họ.
- ở đây người ta còn lạc hậu lắm. đừng có mà vớ vẩn. buông ra.
- không… phải có cái ôm mới ngủ ngon được. giờ ngủ chưa đã… cần ngủ thêm.
- trời… dở chứng lười từ khi nào vậy ông Lão.
- từ khi có người gọi ông là ông lão và chê ông già.
Ôi… nói cùn thế là cùng.
- thế giờ tôi gọi là ông trẻ nhá.
- ông rồi thì lấy đâu ra mà trẻ. phải gọi là ông nhưng mà là ông xã.
Chú cười siết tôi chặt hơn.
- hứ…. định giết người đó à? ngạt thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-da-yeu/2021602/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.