Những ngày trong viện, tôi mong ngóng Phương đến, vì những lúc có cậu ấy, tôi thấy Minh trở về. Do vậy, bố mẹ cứ nghĩ tôi đã có cảm tình với Phương. Tuy Tôi đã suy nghĩ và chấp nhận cậu ấy nhưng thật sự cảm giác bị gượng ép quả khó chịu vô cùng.
hàng ngày, Phương thường đến nhà tôi ăn tối, chân tôi đã đi lại được tốt hơn chút, tối đến tôi vẫn nhắn tin cùng chú, chúng tôi nói chuyện với nhau về những kế hoạch cho công việc sắp tới của mình.
Nhưng tuyệt nhiên chú không sang nhà tôi cũng không công khai quan tâm tôi như trước nữa. có lẽ chú cũng ngại với bố tôi, chúng tôi giống như hai con đường mà đèn xanh đèn đỏ là bố mẹ.
Phương hôm nay nhìn tôi rất lạ. có lẽ cậu ấy có điều gì đó cần nói với tôi nhưng đang rất ngập ngừng. có lẽ cậu ấy đã nhìn thấy sự thiếu nhiệt tình của tôi. bởi vì bây giờ người xuất hiện trước mặt tôi là Phương chứ không còn là Minh nữa.
- Bình...
- có chuyện gì vậy?
- tôi có thể mời cậu đi uống nước được không?
- có chuyện gì quan trọng à?
- tôi nghĩ điều này quan trọng.
- được rồi.
Tôi đi theo phương ra cửa rồi ngồi lên xe cậu ấy, tôi biết bố mẹ tôi sẽ ủng hộ chúng tôi đi chơi riêng với nhau, có lẽ họ sẽ rất vui mừng.
Phương kéo ghế cho tôi ngồi một góc quán cafe. chúng tôi giống 2 đứa bạn đi uống nước hơn là hẹn hò. Phương ngồi xuống trước mặt, nghiêm túc nhìn tôi.
- có chuyện gì vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-da-yeu/34448/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.