Buổi sáng… tôi nghe Thư kí của chú nhờ việc ở công ty chú nên tôi đến đó. bận rộn cả ngày với mớ công việc mà không thấy chú đâu. gọi điện thoại thì không bắt máy… hay là chú đi cung cô ta. Tâm trí tôi rối bời… cảm giác khó chịu như muốn xé tan cơ thể tôi. Tôi ko muốn chia sẻ chú cho ai hết. nếu giờ này cô ta đến đây… đấu tranh giành lấy chú của tôi thì tôi cũng ko ngại ngần mà chiến đấu với cô ta đến cùng. Các bác thấy tôi nói thế có đúng không?
Tôi giận cái ông chú này. nếu ông ta mà về đây tôi sẽ xử ông ta. Tôi sẽ đánh ông ta, mắng ông ta… xích ông ta lại 1 chỗ để không còn phải lo lắng cái gì nữa… nghĩ là vậy các bác ạ.
chiều đến tan làm… mọi người về hết tôi cũng lọ mọ về theo… người đàn ông đón tôi ở cổng là… chú… tôi giật mình… chú vẫn ăn vận bình thường.. tay cầm 1 bó hoa… khuôn mặt tươi hơn hớn. không biết làm gì có lỗi với tôi mà bày đặt đến như vậy.
chú bước lại. đưa bó hoa tặng tôi khuôn mặt có phần bí hiểm. còn tôi… cơn giận… cơn ấm ức bắt đầu dâng lên.
- chú đi đâu cả ngày?
- à… tôi đi chơi.
- sao ko đi luôn đi còn về đây làm gì?
Tôi hờn dỗi quay đi. chú thì cười… đã không biết lỗi rồi còn hớn ha hớn hở. tôi ghét Lão gìa này… tôi ghét lão.
Chú đưa bó hoa về phía trước mặt tôi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-nhu-da-yeu/2021638/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.