"Tôi mang vào giúp cô!"
Bạch Cao Thiệu đưa tay lấy đi cái tay cầm vali từ tay Mộ Kim Thuần.
Cô ngơ ngác nhưng rồi cũng sải bước theo phía sau anh, cô vừa bước đi vừa ngẫm nghĩ: "Anh ta tốt thật đấy! Dẫn cả người lạ về nhà mà nhiệt tình đến như vậy."
Chỉ nghĩ trong đầu đã thấy rất tốt rồi, cô cúi đầu bước đi nhìn mặt đất mà không tập trung. Cái cửa gỗ được bàn tay to lớn chắn ngang, cái trán cô được bàn tay anh bảo hộ. (
Bạch Cao Thiệu liếm vành môi, anh cuời dịu, thật hết nói nổi với cô gái trước mắt, quả là hậu đậu. (1
Kim Thuần nâng mắt lên, cô nhìn anh, nở nụ cười gượng gạo, thật quê chết đi được.
"Thường ngày cô sống như thế nào vậy? Chắc là cô hay bị thương lắm nhỉ!" (
"Không có!"
Cô đưa tay che mặt lại, ôi thật sự rất quê đó.
Đáng yêu, thật sự rất đáng yêu, mới gặp lần đầu mà đã cảm xúc thế này rồi. @
Bước sâu vào bên trong, Kim Thuần mắt chữ a mồm chữ o, bên trong phong cách thiết kế rất ấm, vô cùng dễ chịu, kiểu nhẹ nhàng nhưng tót lên vẻ đẹp và sang trọng hiện hữu.
Nếu so sánh với nhà cô bên nước D quả thật nó to hơn gấp mấy lần.
Kim Thuần lại tò mò:
"Ngôi nhà lớn như vậy anh ở một mình sao?" (1
Anh nhìn cô, đôi mắt lãng tử ánh dịu dàng trả lời:
"Ừm, tôi ở một mình, không thích bị làm phiền."
"Vậy tôi...tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-may-trong-gio/3623714/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.