Mệt mỏi với đóng công việc cả ngày, thì cuối cùng cũng đến giờ tan làm.
Lục Nghiên ngáp ngắn ngáp dài đi vào gara, mới chỉ hơn 6 giờ mà cô đã uể oải mệt hết cả người ra.
Giờ chỉ mong nhanh chóng về nhà mà nghỉ ngơi lấy sức, ngày mai cũng là cuối tuần nên cũng khỏe khoắn một ít.
Vừa vào trong xe, Lục Nghiên còn chưa kịp khởi động, lại nghe tiếng gõ cửa xe bên ngoài. Cô hạ kính, hai mắt cô bỗng tròn xoe. miệng ấp úng nói:
"Anh...anh Duy Quân, sao anh lại ở đây?"
Lục Nghiên ngạc nhiên hết mức có thể, đây là tập đoàn Hoa Thiên, Phạm Duy Quân anh là một bác sĩ, sao lại ở đây được chứ?
Duy Quân cười ôn nhu, anh cất giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng trả lời với thắc mắc của Lục Nghiên.
"Xe anh đậu bên kia kìa! anh đi đón hộ bạn, vừa rồi thấy em nên anh qua đây chào hỏi một tiếng."
Lục Nghiên gật đầu, cô cũng mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng, nhưng lại làm đối phương say đắm.
"Vậy ạ! cũng lâu rồi không gặp anh."
"Phải! được rồi, em về nhà nghỉ ngơi đi, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Sau khi Lục Nghiên rời khỏi gara, nét mặt Phạm Duy Quân chùng xuống, hiện lên rõ ánh buồn. Rõ ràng biết rằng cô đã có chồng, cũng đã không gặp nhau một khoảng thời gian. Nhưng sao...giờ gặp lại tim anh vẫn cứ đau nhói, không tài nào buông bỏ được đoạn tình cảm đơn phương này. Dù biết rằng sẽ không bao giờ được đáp trả.
Bên trong chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-may-trong-gio/3623681/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.