Lục Nghiên loay hoay lấy điện thoại muốn gọi cho Đinh Nhất Kỳ, còn chưa kịp ấn gọi đã bị cái tên nào đó giựt chiếc điện thoại khỏi tay cô.
"Sếp tổng làm sao vậy, điện thoại của tôi mà?"
Không hiểu sao, khi từ "sếp tổng" cất lên từ miệng của Lục Nghiên, anh lại nghe đau tai một cách lạ, rõ ràng là đúng phận sự, nhưng Lục Nghiên gọi anh lại thấy rất chói tai, nghe xa cách quá.
Trong lòng Dịch Gia Húc khó chịu, anh cau mày, chẳng hiểu bản thân khó chịu vì điều gì, nhưng rồi lại cất giọng nói khó Lục Nghiên.
"Ăn cùng tôi thì không được phép dùng điện thoại!"
Vô lý! rõ ràng rất vô lý, cái lý do gì mà rất lãng xẹt. Lục Nghiên lặng câm, cô cũng thôi không đôi co thêm với anh làm gì, đang ở tập đoàn lời sếp nói thì phải nghe theo. Nhưng ở nhà...cô cũng vẫn nghe theo lời anh mà?
Lục Nghiên tự nghĩ rồi tự đánh vào đầu, dạo này cô cứ suy nghĩ lung tung, thật phiền phức!
Lần này lại thất hứa với cậu nhỏ, lần sau đành bù đắp thêm vậy!
Trên bàn lúc này bày biện rất nhiều đồ ăn ngon, cũng là lần đầu tiên Lục Nghiên được tận mắt nhìn thấy sau 3 năm làm việc ở đây. Tuy rằng kết hôn với anh được 2 năm hơn, nhưng cô chưa từng được vào đây ăn cùng anh. Hôm nay cũng là lần duy nhất!
"Ở đó trố mắt làm gì, không lo ăn đi!"
Lục Nghiên bay giờ mới quay về thực tại, lòng cô có chút rung rung, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duong-may-trong-gio/3623680/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.